1 Chuyện tình Gió và Nỗi Buồn Tue Mar 31, 2009 4:28 am
MsChip
Quản Trị Viên
Gửi cho những khoảng bay vồn vã và những khát cháy thiêu đốt.
Gửi cho đôi mắt cười, nụ cười của tia nắng đầu hạ.
- Anh ơi em cần một người chứng kiến em buồn!
- Ừ, anh đến ngay. Đợi anh 7 phút!
Người-yêu-tôi đấy. Tôi muốn gì anh ấy cũng chiều. Tôi quen anh vào một chiều cuối đông; trong cái tê tê lạnh, anh đến vồn vã hồ hởi kéo cả đám chúng tôi vào cuộc vui. Trong tiếng cười nói rôm rả tôi không thể không để tâm tới một ánh mắt luôn nhìn tôi cười. Nụ cười của tia nắng đầu hạ. “22 tuổi, phơi phới, hồn nhiên, dễ thương nhưng thất thường và khó hiểu”. Đấy là tất cả những điều anh nhận xét về tôi, một đứa con gái mắt một mí, đen nhẻm, gầy đét thích ngồi lặng im không nói gì và gục đầu vào vai anh.
Tôi rất sợ phải nói rằng cuộc đời của mình nhạt nhẽo. Con người nhạt nhẽo. Tính cách nhạt nhẽo. Cảm xúc nhạt nhẽo. Luôn làm những việc nhạt nhẽo. Gặp những đứa bạn nhat nhẽo để buôn những câu chuyện vô thưởng vô phạt và nói chung là nhạt. Tôi đã dành trọn cả 21 cái xuân xanh để làm nền cho những con người cá tính, cười hùa theo họ cho cảm thấy mình không lạc lõng. Thế nhưng từ ngày anh bước vào đời tôi, anh khiến tôi thấy thật tệ hại, thấy thật xấu hổ với chính mình về chính cái khoảng thời gian ấy…
- Sao anh lại yêu em?
- Anh cũng chẳng biết nữa. Ngay từ lần đầu gặp em anh đã thấy thích em rồi, bé ạ.
- Nhưng đấy là thích có phải là yêu đâu anh?
- Ừ, bé của anh thông minh lắm. Lần đầu là thích, nhưng giờ đã là yêu rồi.
- Cứ coi như là thế đi! Nhưng tại sao anh lại cứ đòi yêu em?
Anh quay sang nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, ghì chặt và mỉm cười. Nụ cười thật hiền từ và ấm áp.
- Mỗi khi thấy bé, trong anh chỉ trào dâng một khao khát. Khao khát được yêu thương và che chở cho bé. Ngốc ạ!
Người-yêu-tôi đấy. Luôn nhẹ nhàng, luôn khiến tôi dễ chịu. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy yên ổn. Có một điều gì đó thật khác lạ. Một cảm giác như trải lòng mình ra với gió, để gió cuốn đi những u hoài, để gió thổi vào những khoảng tối trong lòng một cái gì đó phơi phới. Đó là cảm giác của tôi mỗi lần gục đầu vào vai anh, nghe tiếng thở mạnh mẽ của anh căng tràn lồng ngực.
- Sao em vẫn không yêu anh?
- Đâu phải em không yêu anh, chỉ là chưa yêu thôi…
- Không phải thế. Em không yêu anh chỉ có thể là 2 lí do. Một là em không muốn yêu anh. Hai là em không thể yêu anh.
- Em sợ lắm. em sợ phải gắn bó thật sự với một ai đó. Đừng nhắc tới chuyện này nữa anh nhé. Em chỉ muốn chúng mình như thế này thôi.
- Em khó hiểu lắm. Nhưng anh vẫn yêu em, có khi cũng chính vì em khó hiểu thế anh mới yêu em, yêu em điên cuồng. Anh sẽ đứng tránh sang một bên quan sát em, yêu em, đợi em đến khi nào em yêu anh, chỉ muốn mình anh mà thôi.
Mỗi lần anh đề cập đến vấn đề này là tôi lại kiếm cớ lảng tránh, gạt đi. Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình. Tôi không thể phủ nhận tôi cũng có tình cảm và khao khát mỗi khi bên anh. Mỗi khi bên anh tôi không ngần ngại bày tỏ tình cảm bằng những cái nắm tay, những cái ôm, những cái hôn nồng cháy. Thế nhưng tuyệt nhiên không bao giờ tôi nhắc tới chữ “yêu”. Vì sao thế nhỉ? Tôi cũng chẳng biết được. Có khi vì tôi thất thường và khó hiểu thế thôi…
Tiếng violin du dương. Tôi cũng không biết nó phát ra từ đâu nữa chỉ biết là giai điệu của một bản tình ca mượt mà và sâu lắng. Tôi ngồi trên nền đất. Đầu nghiêng tựa hẳn vào cánh tay anh. Anh đang ngủ. Tấm lưng trần. Chiếc chăn mỏng đắp hờ qua phần hạ thể lõa lồ. Đầu nghiêng về phía tôi. Những tiếng thở sâu và nhẹ nhàng. Anh đang ngủ. Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên sự yên ấm lạ thường. Chiếc ga trải giường màu trắng. Chiếc chăn cũng màu trắng. Những tia nắng nhảy nhót trên tấm lưng trần, trên gò má anh để lại những xoe tròn cũng trắng sáng lấp lánh. Tôi khẽ nhổm dậy, khẽ nhìn anh, khẽ đặt lên đôi môi anh một nụ hôn thật khẽ. Ngoài kia khung cửa sổ cũng trắng. Xung quanh tôi trắng. Trắng. Trắng quá.
- Đẹp đấy nhưng mày nên bỏ nó đi.
- Tại sao lại phải bỏ? Tao thích nhìn người tao yêu ngủ vào mỗi ban mai thôi mà cũng không được à?
- Không phải là không được, tao chỉ bảo nó không hay thôi
- Sao lại không hay? Mày nói gì tao chả hiều gì cả!
- Mày không hiểu thật à, đồ ngốc. Đó là giấc mơ của một người tình. Một đứa con gái khi yêu ai đó thật lòng sẽ luôn nghĩ đến một mái ấm, một gia đình với bầy trẻ con xinh xắn và hiếu động. Còn mày luôn thích nhìn gã đàn ông mày yêu ngủ ngon lành thì em ơi sáng mai nó thức dậy, mặc lại quần áo sau một đêm mây mưa hoan lạc, hôn tạm biệt mày. Rồi a lê hấp nó quay lưng trở lại với con đàn bà đã từng mơ về mái ấm của nó. Mày chỉ có nó trong một đêm thôi. Tao khuyên thật đấy, mày nên bỏ cái giấc mơ đẹp tuyệt này đi.
Nhưng…
Quán vắng. Tiếng violin réo rắt. Tôi bỗng nghĩ đến cái giấc mơ mỗi đêm về một ban mai an lành; có tôi nhìn anh ngủ một cách êm đềm. Chỉ khác là không gian ở đây mờ tối. Ánh sáng có chăng hắt ra từ những chiếc đèn treo trên tường; đỏ quạnh hay vàng ối cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết rằng tôi ngồi đó, trong cái ánh sáng mờ ảo của quán trà vắng khách. Trên môi chút dư âm vị ngọt; chẳng rõ vị ngọt từ ly La Hán long táo hay từ đôi môi anh vừa dứt. Vẫn lại gục đầu vào vai anh. Vẫn nghe tiếng thở mạnh mẽ của anh căng tràn lồng ngực.
- Anh là Gió nhé. Em muốn anh mạnh mẽ thổi qua những triền dốc, vút bay qua những cánh đồng bất tận và những ngọn núi cao vời vợi.
- Vậy em sẽ là gì hả, bé yêu của anh?
- Em sẽ là Nỗi Buồn…
- Sao lại thế? Sao em không làm cánh buồm, anh sẽ đưa em đi chu du khắp thế gian?
- Không, em không muốn làm cánh buồm. Cánh buồm chả làm gì được nếu gió không thổỉ. Em chỉ muốn làm Nỗi Buồn mà thôi. Nỗi Buồn em sẽ đón nhận cơn Gió anh quất vào da thịt, để Gió anh cuốn em đi thật xa, cuốn bay lên trời. Cuốn đi những u uất. Gió anh sẽ cuốn em đi, Nỗi Buồn, anh nhé! Rồi một ngày Gió sẽ bay đi và chỉ còn Nỗi Buồn ở lại.
- Ôi, bé yêu của anh. Ừ, anh sẽ là Gió và em sẽ là Nỗi Buồn. Nhưng anh sẽ không bay đi đâu cả, anh sẽ ở lại cùng Nỗi Buồn. Anh yêu Nỗi Buồn của anh!
- Nhưng em có gì để anh yêu nhi? Xấu nhé, đen nhé, lại còn gầy đét. Trái tính trái nết này, toàn làm những chuyên không đâu. Sao anh lại có thể đem lòng yêu đứa con gái có đủ mọi thứ khuyết điểm như em thế nhi?
- Haha. Đến bây giờ anh mới biết còn nhiều khuyết điểm ở em mà anh chưa biết hết đâu đấy. Em không đẹp, nhưng thà em lung linh như mấy cô hoa hậu, người mẫu cho anh chỉ mỏi mắt mà trông còn hơn em cứ dễ thương thế này làm con tim anh mấy phen đi cấp cứu vì loạn nhịp mất thôi.
- Anh lại trêu em. Em dễ thương ở chỗ nào cơ?
- Em không biết đấy thôi, em dễ thương vô cùng. Anh thích nhìn cách em xé vụn những miếng giấy ăn trong quán nước. Anh thích cách em lặng im gục đầu vào vai anh khẽ hát. Anh thích cách em nói “Hà Nội vắng anh, mưa giăng trắng lối”. Vì tất cả điều đó đều thuộc về em. Vì em dễ thương vô cùng. Anh yêu em, bé con ạ…
(Những khoảng bay vồn vã, những khát cháy thiêu đốt)
Oi! Trời bắt đầu vào hạ. Ngày thì nắng được bao nhiêu thì nắng, cứ đêm về là oi. Là ngột ngạt. Là muốn trốn chạy. Là muốn bay lên.
22:54 “Dao nay anh the nao?
23:03 “A ngu chua?”
23:19 “A ngu rui ah?”
23:37 “Gio bay roi anh nhi?”
23:52 “Gio bay that roi…”
23:56 “Noi buon o lai…”
“Ừ nhỉ, hạ về rồi. Cái vồn vã đã thôi vồn vã. Cái khát cháy đã vơi thiêu đốt. Hạ về mà. Trong cái nắng như có thêm điều gì mới lạ…”
- Sao em đến vây giờ vẫn nhất định không chịu thừa nhận yêu anh?
- Em sẽ không yêu anh đâu bởi vì anh là Gió và em là Nỗi Buồn. Gió sẽ bay đi và Nỗi Buồn ở lại. Em chỉ mong mình mãi thế này thôi, mãi cút bắt nhau trong giấc mơ của một người tình…
Gửi cho đôi mắt cười, nụ cười của tia nắng đầu hạ.
- Anh ơi em cần một người chứng kiến em buồn!
- Ừ, anh đến ngay. Đợi anh 7 phút!
Người-yêu-tôi đấy. Tôi muốn gì anh ấy cũng chiều. Tôi quen anh vào một chiều cuối đông; trong cái tê tê lạnh, anh đến vồn vã hồ hởi kéo cả đám chúng tôi vào cuộc vui. Trong tiếng cười nói rôm rả tôi không thể không để tâm tới một ánh mắt luôn nhìn tôi cười. Nụ cười của tia nắng đầu hạ. “22 tuổi, phơi phới, hồn nhiên, dễ thương nhưng thất thường và khó hiểu”. Đấy là tất cả những điều anh nhận xét về tôi, một đứa con gái mắt một mí, đen nhẻm, gầy đét thích ngồi lặng im không nói gì và gục đầu vào vai anh.
Tôi rất sợ phải nói rằng cuộc đời của mình nhạt nhẽo. Con người nhạt nhẽo. Tính cách nhạt nhẽo. Cảm xúc nhạt nhẽo. Luôn làm những việc nhạt nhẽo. Gặp những đứa bạn nhat nhẽo để buôn những câu chuyện vô thưởng vô phạt và nói chung là nhạt. Tôi đã dành trọn cả 21 cái xuân xanh để làm nền cho những con người cá tính, cười hùa theo họ cho cảm thấy mình không lạc lõng. Thế nhưng từ ngày anh bước vào đời tôi, anh khiến tôi thấy thật tệ hại, thấy thật xấu hổ với chính mình về chính cái khoảng thời gian ấy…
- Sao anh lại yêu em?
- Anh cũng chẳng biết nữa. Ngay từ lần đầu gặp em anh đã thấy thích em rồi, bé ạ.
- Nhưng đấy là thích có phải là yêu đâu anh?
- Ừ, bé của anh thông minh lắm. Lần đầu là thích, nhưng giờ đã là yêu rồi.
- Cứ coi như là thế đi! Nhưng tại sao anh lại cứ đòi yêu em?
Anh quay sang nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, ghì chặt và mỉm cười. Nụ cười thật hiền từ và ấm áp.
- Mỗi khi thấy bé, trong anh chỉ trào dâng một khao khát. Khao khát được yêu thương và che chở cho bé. Ngốc ạ!
Người-yêu-tôi đấy. Luôn nhẹ nhàng, luôn khiến tôi dễ chịu. Ở bên anh tôi luôn cảm thấy yên ổn. Có một điều gì đó thật khác lạ. Một cảm giác như trải lòng mình ra với gió, để gió cuốn đi những u hoài, để gió thổi vào những khoảng tối trong lòng một cái gì đó phơi phới. Đó là cảm giác của tôi mỗi lần gục đầu vào vai anh, nghe tiếng thở mạnh mẽ của anh căng tràn lồng ngực.
- Sao em vẫn không yêu anh?
- Đâu phải em không yêu anh, chỉ là chưa yêu thôi…
- Không phải thế. Em không yêu anh chỉ có thể là 2 lí do. Một là em không muốn yêu anh. Hai là em không thể yêu anh.
- Em sợ lắm. em sợ phải gắn bó thật sự với một ai đó. Đừng nhắc tới chuyện này nữa anh nhé. Em chỉ muốn chúng mình như thế này thôi.
- Em khó hiểu lắm. Nhưng anh vẫn yêu em, có khi cũng chính vì em khó hiểu thế anh mới yêu em, yêu em điên cuồng. Anh sẽ đứng tránh sang một bên quan sát em, yêu em, đợi em đến khi nào em yêu anh, chỉ muốn mình anh mà thôi.
Mỗi lần anh đề cập đến vấn đề này là tôi lại kiếm cớ lảng tránh, gạt đi. Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình. Tôi không thể phủ nhận tôi cũng có tình cảm và khao khát mỗi khi bên anh. Mỗi khi bên anh tôi không ngần ngại bày tỏ tình cảm bằng những cái nắm tay, những cái ôm, những cái hôn nồng cháy. Thế nhưng tuyệt nhiên không bao giờ tôi nhắc tới chữ “yêu”. Vì sao thế nhỉ? Tôi cũng chẳng biết được. Có khi vì tôi thất thường và khó hiểu thế thôi…
Tiếng violin du dương. Tôi cũng không biết nó phát ra từ đâu nữa chỉ biết là giai điệu của một bản tình ca mượt mà và sâu lắng. Tôi ngồi trên nền đất. Đầu nghiêng tựa hẳn vào cánh tay anh. Anh đang ngủ. Tấm lưng trần. Chiếc chăn mỏng đắp hờ qua phần hạ thể lõa lồ. Đầu nghiêng về phía tôi. Những tiếng thở sâu và nhẹ nhàng. Anh đang ngủ. Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên sự yên ấm lạ thường. Chiếc ga trải giường màu trắng. Chiếc chăn cũng màu trắng. Những tia nắng nhảy nhót trên tấm lưng trần, trên gò má anh để lại những xoe tròn cũng trắng sáng lấp lánh. Tôi khẽ nhổm dậy, khẽ nhìn anh, khẽ đặt lên đôi môi anh một nụ hôn thật khẽ. Ngoài kia khung cửa sổ cũng trắng. Xung quanh tôi trắng. Trắng. Trắng quá.
- Đẹp đấy nhưng mày nên bỏ nó đi.
- Tại sao lại phải bỏ? Tao thích nhìn người tao yêu ngủ vào mỗi ban mai thôi mà cũng không được à?
- Không phải là không được, tao chỉ bảo nó không hay thôi
- Sao lại không hay? Mày nói gì tao chả hiều gì cả!
- Mày không hiểu thật à, đồ ngốc. Đó là giấc mơ của một người tình. Một đứa con gái khi yêu ai đó thật lòng sẽ luôn nghĩ đến một mái ấm, một gia đình với bầy trẻ con xinh xắn và hiếu động. Còn mày luôn thích nhìn gã đàn ông mày yêu ngủ ngon lành thì em ơi sáng mai nó thức dậy, mặc lại quần áo sau một đêm mây mưa hoan lạc, hôn tạm biệt mày. Rồi a lê hấp nó quay lưng trở lại với con đàn bà đã từng mơ về mái ấm của nó. Mày chỉ có nó trong một đêm thôi. Tao khuyên thật đấy, mày nên bỏ cái giấc mơ đẹp tuyệt này đi.
Nhưng…
Quán vắng. Tiếng violin réo rắt. Tôi bỗng nghĩ đến cái giấc mơ mỗi đêm về một ban mai an lành; có tôi nhìn anh ngủ một cách êm đềm. Chỉ khác là không gian ở đây mờ tối. Ánh sáng có chăng hắt ra từ những chiếc đèn treo trên tường; đỏ quạnh hay vàng ối cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết rằng tôi ngồi đó, trong cái ánh sáng mờ ảo của quán trà vắng khách. Trên môi chút dư âm vị ngọt; chẳng rõ vị ngọt từ ly La Hán long táo hay từ đôi môi anh vừa dứt. Vẫn lại gục đầu vào vai anh. Vẫn nghe tiếng thở mạnh mẽ của anh căng tràn lồng ngực.
- Anh là Gió nhé. Em muốn anh mạnh mẽ thổi qua những triền dốc, vút bay qua những cánh đồng bất tận và những ngọn núi cao vời vợi.
- Vậy em sẽ là gì hả, bé yêu của anh?
- Em sẽ là Nỗi Buồn…
- Sao lại thế? Sao em không làm cánh buồm, anh sẽ đưa em đi chu du khắp thế gian?
- Không, em không muốn làm cánh buồm. Cánh buồm chả làm gì được nếu gió không thổỉ. Em chỉ muốn làm Nỗi Buồn mà thôi. Nỗi Buồn em sẽ đón nhận cơn Gió anh quất vào da thịt, để Gió anh cuốn em đi thật xa, cuốn bay lên trời. Cuốn đi những u uất. Gió anh sẽ cuốn em đi, Nỗi Buồn, anh nhé! Rồi một ngày Gió sẽ bay đi và chỉ còn Nỗi Buồn ở lại.
- Ôi, bé yêu của anh. Ừ, anh sẽ là Gió và em sẽ là Nỗi Buồn. Nhưng anh sẽ không bay đi đâu cả, anh sẽ ở lại cùng Nỗi Buồn. Anh yêu Nỗi Buồn của anh!
- Nhưng em có gì để anh yêu nhi? Xấu nhé, đen nhé, lại còn gầy đét. Trái tính trái nết này, toàn làm những chuyên không đâu. Sao anh lại có thể đem lòng yêu đứa con gái có đủ mọi thứ khuyết điểm như em thế nhi?
- Haha. Đến bây giờ anh mới biết còn nhiều khuyết điểm ở em mà anh chưa biết hết đâu đấy. Em không đẹp, nhưng thà em lung linh như mấy cô hoa hậu, người mẫu cho anh chỉ mỏi mắt mà trông còn hơn em cứ dễ thương thế này làm con tim anh mấy phen đi cấp cứu vì loạn nhịp mất thôi.
- Anh lại trêu em. Em dễ thương ở chỗ nào cơ?
- Em không biết đấy thôi, em dễ thương vô cùng. Anh thích nhìn cách em xé vụn những miếng giấy ăn trong quán nước. Anh thích cách em lặng im gục đầu vào vai anh khẽ hát. Anh thích cách em nói “Hà Nội vắng anh, mưa giăng trắng lối”. Vì tất cả điều đó đều thuộc về em. Vì em dễ thương vô cùng. Anh yêu em, bé con ạ…
(Những khoảng bay vồn vã, những khát cháy thiêu đốt)
Oi! Trời bắt đầu vào hạ. Ngày thì nắng được bao nhiêu thì nắng, cứ đêm về là oi. Là ngột ngạt. Là muốn trốn chạy. Là muốn bay lên.
22:54 “Dao nay anh the nao?
23:03 “A ngu chua?”
23:19 “A ngu rui ah?”
23:37 “Gio bay roi anh nhi?”
23:52 “Gio bay that roi…”
23:56 “Noi buon o lai…”
“Ừ nhỉ, hạ về rồi. Cái vồn vã đã thôi vồn vã. Cái khát cháy đã vơi thiêu đốt. Hạ về mà. Trong cái nắng như có thêm điều gì mới lạ…”
- Sao em đến vây giờ vẫn nhất định không chịu thừa nhận yêu anh?
- Em sẽ không yêu anh đâu bởi vì anh là Gió và em là Nỗi Buồn. Gió sẽ bay đi và Nỗi Buồn ở lại. Em chỉ mong mình mãi thế này thôi, mãi cút bắt nhau trong giấc mơ của một người tình…
Đăng Cường