1 Viết cho tuổi Fri Mar 27, 2009 2:56 am
MsChip
Quản Trị Viên
Khi những cơn gió tạt ngang qua người, khi những chiếc lá vàng cuối mùa hạ rơi rụng, đứng ở hồ thấy tuyệt vọng biết mấy. Cuộc sống thay đổi. Con người thay đổi.
22 tuổi, những ước mơ trong cuộc đời này thật lạ. Nó không như những gì mà tôi vẫn hay suy nghĩ. Đôi lúc thoáng qua trong suy nghĩ những ý nghĩ thật là dại khờ. Thật buồn và cũng thật vui. Buồn vì cái tôi trong tâm trí mình không khống chế nổi ý nghĩ. Vui vì ít ra trong trái tim mình còn có nhịp đập buồn vui, ít ra thì mình không vô cảm.
Tuổi đi qua. Thật nhanh. Thật vội. Như một cơn gió. Đã bao giờ mình gói ghém những ước mơ vào một vỏ bọc hay mình sẽ thả những ước mơ đó bay cùng với trăng, với sao, với gió??? Nhìn những vạt nắng dần trôi trên đường, rồi những tia nắng nhạt dần và thay đó bằng những vạt mây đen, bóng tối bao trùm tất cả, tối tăm và mù mịt.
Có người đã nói với tôi tại sao tôi lại quá nhạy cảm với những việc xảy ra trong cuộc sống này? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không phải là người sống theo cuộc sống hiện đại. Có lẽ tôi lạc hậu hay tôi không theo kịp. Có thể lắm. Tôi chỉ muốn mình có một cuộc sống bình yên và phẳng lặng. Chỉ cần những điều nhỏ nhặt thôi cũng là niềm vui rất lớn với tôi rồi. Đơn giản chỉ là những điều bình thường và giản dị nhất.
Chiều, khi nằm trong viện, tôi đã nghĩ rất nhiều về bản thân và cuộc sống. Liệu mình sẽ như thế này hay phải thay đổi những gì mà mình coi là cần cố gắng để cho cuộc sống của mình dễ thở hơn? Đôi khi chập chờn trong suy nghĩ là hình dáng của những người đã đi qua cuộc đời của mình.
Nhiều khi ứa nước mắt. Và rồi lại tự cười thầm. Trong cuộc sống này mình có gì chứ? Chỉ là những tia nắng nhè nhẹ, chỉ là những cơn gió man mát rồi tan, dù mình đã cố gắng, dù mình đã gắng gượng hết sức mình. Trong niềm vui có nỗi buồn. Trong nỗi buồn cũng thấp thoáng niềm vui. Khi vui ngươì ta có thể khóc. Khi buồn người ta có thể cười. Dù nhạt thếch. Dù mặn chát. Tất cả hương vị của cuộc sống này tôi đều đã trải qua. Đau thương có. Mất mát có. Niềm vui có. Hạnh phúc có. Ngay cả cái tôi vĩnh viễn trong người cũng có. Nhưng gió đã cuốn đi.
Đêm nay lại là một đêm dài. Những cơn sốt liên miên. Cũng chẳng đủ lạnh như mùa đông. Cũng chẳng đủ lạnh để cơ thể tôi run lên. Ngồi trước màn hình lap và gõ như điên những dòng chữ, về cuộc đời, về mình, về mọi người, về những hình hài của cuộc sống này.
Sắp qua tuổi rồi. Những ước muốn thật là nhỏ nhoi. Như chiếc đèn trời bay lên trên bầu trời rộng lớn này. Sẽ chở những ước mơ của tôi bay mãi. Bay mãi. Bay đến một nơi hạnh phúc. Chỉ có niềm vui.
22 tuổi, những ước mơ trong cuộc đời này thật lạ. Nó không như những gì mà tôi vẫn hay suy nghĩ. Đôi lúc thoáng qua trong suy nghĩ những ý nghĩ thật là dại khờ. Thật buồn và cũng thật vui. Buồn vì cái tôi trong tâm trí mình không khống chế nổi ý nghĩ. Vui vì ít ra trong trái tim mình còn có nhịp đập buồn vui, ít ra thì mình không vô cảm.
Tuổi đi qua. Thật nhanh. Thật vội. Như một cơn gió. Đã bao giờ mình gói ghém những ước mơ vào một vỏ bọc hay mình sẽ thả những ước mơ đó bay cùng với trăng, với sao, với gió??? Nhìn những vạt nắng dần trôi trên đường, rồi những tia nắng nhạt dần và thay đó bằng những vạt mây đen, bóng tối bao trùm tất cả, tối tăm và mù mịt.
Có người đã nói với tôi tại sao tôi lại quá nhạy cảm với những việc xảy ra trong cuộc sống này? Tôi cũng không biết nữa. Tôi không phải là người sống theo cuộc sống hiện đại. Có lẽ tôi lạc hậu hay tôi không theo kịp. Có thể lắm. Tôi chỉ muốn mình có một cuộc sống bình yên và phẳng lặng. Chỉ cần những điều nhỏ nhặt thôi cũng là niềm vui rất lớn với tôi rồi. Đơn giản chỉ là những điều bình thường và giản dị nhất.
Chiều, khi nằm trong viện, tôi đã nghĩ rất nhiều về bản thân và cuộc sống. Liệu mình sẽ như thế này hay phải thay đổi những gì mà mình coi là cần cố gắng để cho cuộc sống của mình dễ thở hơn? Đôi khi chập chờn trong suy nghĩ là hình dáng của những người đã đi qua cuộc đời của mình.
Nhiều khi ứa nước mắt. Và rồi lại tự cười thầm. Trong cuộc sống này mình có gì chứ? Chỉ là những tia nắng nhè nhẹ, chỉ là những cơn gió man mát rồi tan, dù mình đã cố gắng, dù mình đã gắng gượng hết sức mình. Trong niềm vui có nỗi buồn. Trong nỗi buồn cũng thấp thoáng niềm vui. Khi vui ngươì ta có thể khóc. Khi buồn người ta có thể cười. Dù nhạt thếch. Dù mặn chát. Tất cả hương vị của cuộc sống này tôi đều đã trải qua. Đau thương có. Mất mát có. Niềm vui có. Hạnh phúc có. Ngay cả cái tôi vĩnh viễn trong người cũng có. Nhưng gió đã cuốn đi.
Đêm nay lại là một đêm dài. Những cơn sốt liên miên. Cũng chẳng đủ lạnh như mùa đông. Cũng chẳng đủ lạnh để cơ thể tôi run lên. Ngồi trước màn hình lap và gõ như điên những dòng chữ, về cuộc đời, về mình, về mọi người, về những hình hài của cuộc sống này.
Sắp qua tuổi rồi. Những ước muốn thật là nhỏ nhoi. Như chiếc đèn trời bay lên trên bầu trời rộng lớn này. Sẽ chở những ước mơ của tôi bay mãi. Bay mãi. Bay đến một nơi hạnh phúc. Chỉ có niềm vui.
Gửi bài từ: Tuấn Kin