1 Sự sống !!! Fri Mar 27, 2009 3:15 am
MsChip
Quản Trị Viên
Có bao giờ khi ở tận cùng của sự kiệt quệ, bạn nghĩ đến cái chết? Có bao giờ bạn thèm một vật sắc nhọn cứa vào mình? Có bao giờ, bạn tự làm đau mình khi nghĩ đang cuối con đường.
Bạn thân tôi, năm lớp sáu, không chịu nổi cảnh sống ngột ngạt của mẹ ghẻ con chồng, bạn tìm đến cái chết. Tôi bàng hoàng khi nhận được tin. Mười một tuổi, tôi không biết làm gì cho bạn, ngoài việc ôm chầm lấy mà khóc nức nở. May mắn thay, bạn có thể trở về. Sau việc đấy, bạn trở thành con nuôi của cha mẹ tôi. Bây giờ, bạn có chồng, có một đứa con trai bốn tuổi. Khi bạn về nhà, chúng tôi vẫn ôm chầm lấy nhau như khi mười một tuổi.
Sự sống giữ lại một con người, giữ lại cho tôi một người bạn, để bây giờ chúng tôi ở hai đầu đất nước, khi mệt mỏi tôi vẫn có thể tìm đến, chỉ để nói một câu duy nhất: "Tao lại buồn" rồi nghe bạn mắng xối xả.
Bạn tôi, năm lớp mười một, bỏ đi trong một tai nạn giao thông khi về quê giỗ ông. Tôi còn nhớ, buổi sáng hôm ấy chúng tôi còn nói với nhau cái gì đấy. Tôi nhớ như in rằng dù học chuyên toán nhưng cả tôi và bạn đều được cử đi thi văn nhưng chúng tôi đã không thử.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ nhất, ra đi chỉ vì một lý do rất vớ vẩn: chụột rút trong bể bơi. Tôi còn nhớ, ngày xưa, bạn và tôi chung một đường về nhà. Chúng tôi là dân chuyên, ít nói chuyện linh tinh với nhau trừ những người bạn thân. Chỉ dăm ba câu chuyện vớ vẩn là kỷ niệm giữa tôi và bạn.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ hai, ra đi vì sốt xuất huyết. Không người thân, không bạn bè bên cạnh. Khi đưa bạn đi cấp cứu thì đã muộn mất rồi.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ ba, bỏ cuộc sống ra đi vì nợ nần. Tôi không mấy khi chơi với bạn nhưng cũng bất ngờ khi nhận được tin như thế. Chúng tôi, những đứa trẻ được bao bọc, xa gia đình, dễ dàng bị cám dỗ.
Bà tôi. Ngay những ngày cuối của năm 2008 bỏ chúng tôi ra đi sau 6 năm nằm liệt giường. Mẹ tôi kể, những ngày cuối đời bà bảo bà sợ chết, bà hỏi khi bà chết mẹ sẽ sắp xếp cho mọi người ngồi xung quanh bà như thế nào vì mẹ là con cả. Tôi trở về khi bà đã nằm trong quan tài, da trắng hồng, tóc bạc như bà tiên.
Tôi thấy, người ta đấu tranh, giành giật lại sự sống khi ranh giới giữa sống và chết mong manh như làn khói.
Tôi thấy, người ta tố cáo, xét xử, tranh tụng lâu dài như thế nào để quyết định cho một con người phải chết dù ngay cả khi người ấy không còn đáng sống.
Tôi thấy, giữa đêm đông lạnh giá, những cụ già không nơi nương tựa, sau một ngày lê la ngoài đường, quấn mình trong tấm chăn mỏng ngủ ngon lành bên góc đường. Họ cũng đang tìm cách đấu tranh để giữ lại quyền được sống.
Tôi thấy, những đứa trẻ bị máu trắng nơi bệnh viện, chỉ cần một mũi tiêm nhân đạo để trở về với cõi hư không nhưng không bố mẹ nào có thể nhẫn tâm. Họ giữ lại một chút sự sống cho báu vật của mình.
Tôi thấy, những con người quên mình để cứu lấy những con người sắp chết. Họ giữ lại cho cuộc sống những con người xứng đáng làm người.
Tôi! Một con bé dễ bị ám ảnh. Không ít lần tôi bảo rằng sẽ chết khi cùng đường, khi không có lối thoát. Nhưng đến giờ tôi vẫn sống. Nghĩa là cha mẹ ban sự sống cho tôi và tôi đáng sống. Và tôi cần sự sống như sự sống cần tôi.
Bạn thân tôi, năm lớp sáu, không chịu nổi cảnh sống ngột ngạt của mẹ ghẻ con chồng, bạn tìm đến cái chết. Tôi bàng hoàng khi nhận được tin. Mười một tuổi, tôi không biết làm gì cho bạn, ngoài việc ôm chầm lấy mà khóc nức nở. May mắn thay, bạn có thể trở về. Sau việc đấy, bạn trở thành con nuôi của cha mẹ tôi. Bây giờ, bạn có chồng, có một đứa con trai bốn tuổi. Khi bạn về nhà, chúng tôi vẫn ôm chầm lấy nhau như khi mười một tuổi.
Sự sống giữ lại một con người, giữ lại cho tôi một người bạn, để bây giờ chúng tôi ở hai đầu đất nước, khi mệt mỏi tôi vẫn có thể tìm đến, chỉ để nói một câu duy nhất: "Tao lại buồn" rồi nghe bạn mắng xối xả.
Bạn tôi, năm lớp mười một, bỏ đi trong một tai nạn giao thông khi về quê giỗ ông. Tôi còn nhớ, buổi sáng hôm ấy chúng tôi còn nói với nhau cái gì đấy. Tôi nhớ như in rằng dù học chuyên toán nhưng cả tôi và bạn đều được cử đi thi văn nhưng chúng tôi đã không thử.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ nhất, ra đi chỉ vì một lý do rất vớ vẩn: chụột rút trong bể bơi. Tôi còn nhớ, ngày xưa, bạn và tôi chung một đường về nhà. Chúng tôi là dân chuyên, ít nói chuyện linh tinh với nhau trừ những người bạn thân. Chỉ dăm ba câu chuyện vớ vẩn là kỷ niệm giữa tôi và bạn.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ hai, ra đi vì sốt xuất huyết. Không người thân, không bạn bè bên cạnh. Khi đưa bạn đi cấp cứu thì đã muộn mất rồi.
Bạn tôi, năm tôi học đại học thứ ba, bỏ cuộc sống ra đi vì nợ nần. Tôi không mấy khi chơi với bạn nhưng cũng bất ngờ khi nhận được tin như thế. Chúng tôi, những đứa trẻ được bao bọc, xa gia đình, dễ dàng bị cám dỗ.
Bà tôi. Ngay những ngày cuối của năm 2008 bỏ chúng tôi ra đi sau 6 năm nằm liệt giường. Mẹ tôi kể, những ngày cuối đời bà bảo bà sợ chết, bà hỏi khi bà chết mẹ sẽ sắp xếp cho mọi người ngồi xung quanh bà như thế nào vì mẹ là con cả. Tôi trở về khi bà đã nằm trong quan tài, da trắng hồng, tóc bạc như bà tiên.
Tôi thấy, người ta đấu tranh, giành giật lại sự sống khi ranh giới giữa sống và chết mong manh như làn khói.
Tôi thấy, người ta tố cáo, xét xử, tranh tụng lâu dài như thế nào để quyết định cho một con người phải chết dù ngay cả khi người ấy không còn đáng sống.
Tôi thấy, giữa đêm đông lạnh giá, những cụ già không nơi nương tựa, sau một ngày lê la ngoài đường, quấn mình trong tấm chăn mỏng ngủ ngon lành bên góc đường. Họ cũng đang tìm cách đấu tranh để giữ lại quyền được sống.
Tôi thấy, những đứa trẻ bị máu trắng nơi bệnh viện, chỉ cần một mũi tiêm nhân đạo để trở về với cõi hư không nhưng không bố mẹ nào có thể nhẫn tâm. Họ giữ lại một chút sự sống cho báu vật của mình.
Tôi thấy, những con người quên mình để cứu lấy những con người sắp chết. Họ giữ lại cho cuộc sống những con người xứng đáng làm người.
Tôi! Một con bé dễ bị ám ảnh. Không ít lần tôi bảo rằng sẽ chết khi cùng đường, khi không có lối thoát. Nhưng đến giờ tôi vẫn sống. Nghĩa là cha mẹ ban sự sống cho tôi và tôi đáng sống. Và tôi cần sự sống như sự sống cần tôi.
Nguyễn Hường