1 Ôi, có đôi khi Fri Feb 06, 2009 4:37 pm
MsChip
Quản Trị Viên
Có đôi khi tôi muốn mình thật ý nghĩa với ai đó, nhưng những lúc ấy tôi lại thấy mình chẳng có ai bên cạnh. Dường như đó là quy luật của cuộc sống .
Thế nhưng khi tôi cảm thấy chẳng cần ai cả, thích một mình với sự yên tĩnh và thư giãn trong góc riêng của tâm hồn thì lại có quá nhiều người cần đến tôi, tìm tôi. Tôi nhận ra mình không thể muốn gì và làm gì quá sớm.
Tôi không thể sống một mình, bởi hơn hết, bên tôi còn có những tình cảm, sự yêu thương. Khi tôi buồn, sẽ có ai đó bên cạnh để an ủi, sẻ chia, và khi tôi vui, bên tôi lại có những người đang buồn, đang "chán đời" để tôi trở thành người động viên an ủi.
Vậy thì tại sao lại phải trốn chạy sự quan tâm của người khác? Nó giống như khi ta đứng lên nhường ghế cho một cụ già nào đó, rồi sẽ có ai đó nhường chỗ cho cha mẹ mình.
Chẳng ai là người cô đơn, lập dị khi trái tim đầy ắp những yêu thương, phải không?
Có đôi khi tôi cảm thấy mình chẳng làm được tích sự gì, vô dụng trông thấy, thì tôi lại nhận được những lời khen. Rằng tôi học khá nên qua tất cả các kì thi, rằng tôi ăn nói có duyên nên được nhiều bạn bè quý mến và vì cả sự bình thường hóa các mối quan hệ của tôi nữa. Rằng tôi ngoan nhất nhà, là út nên biết nghe lời. Trái lại, khi tôi đang dương dương tự đắc vì đạt thành tích cao, được bài đăng báo, viết được bài thơ khá ấn tượng, hay lấy được chứng chỉ A, B tin, ngoại ngữ thì dường như tôi lại trở thành cái bóng mờ nhạt.
Ai học đại học mà chẳng phải lấy chứng chỉ tin học, ngoại ngữ, chưa kể bằng chuyên nghiệp như TOEFL, IELTS. Hay làm con mà không nghe lời cha mẹ, nhỡ sau này hối hận thì có còn cha mẹ để mà xin tha thứ hay không? Ta có thể phạm nhiều lầm lỗi nhưng người thực lòng tha thứ chỉ có thể là ba mẹ mà thôi. Và đâu phải lúc nào cũng lựa được lời mà nói. Lắm khi tôi cũng sỗ sàng, và đôi lúc phải nén lời lại, bởi dẫu sau tôi cũng sẽ thành cô giáo. Lỡ lời không níu lại kịp, rồi ai đó sẽ nói: "Trời, cái ngữ đó mà làm nhà giáo thì dạy ai".
Sự chân thành và cứ là chính mình, thì ai mà nỡ ghét, phải không?
Có đôi khi thấy tôi thấy mình yêu và được yêu. Cái chữ tình xem ra muôn hình vạn trạng, như con gió qua đại ngàn, như mây bay lững lờ, như trời khi nắng, khi mưa. Hay bản tính con người vốn chẳng bằng lòng những gì đang có. Quen một người chẳng dễ, yêu một người thật khó, được người ta yêu càng khó hơn. Giữ được tình yêu và người yêu lại là một vấn đề khác. Lời chia tay thường dễ nói, nhưng quên một người lại là một điều khó khăn. Chẳng biết ra sao ngày mai. khi một tình yêu khác sẽ đến.
Tôi biết ngày ấy rồi sẽ đến, sẽ có ai đó bước vào và chiếm hữu cuộc đời tôi. Có thể không phải anh, người tôi đã yêu, đang yêu hay một ai đó từng bước qua cuộc sống của tôi mà tôi chưa hề nhận biết đến sự tồn tại đó. Dẫu sau cũng chẳng nên buồn, vì sau một tình yêu, mình còn giữ lại một người bạn, biết rất rõ về mình và những sở thích. Một người sẵn sàng vì mình bỏ qua khoảng cách hơn 1.300 km.
"Thứ mất đi là thứ quan trọng". Nhưng quan trọng là tôi không đánh mất sự vô tư giữa tôi và anh những ngày trái tim biết rung những nhịp bồi hồi.
Sự chờ đợi nào cũng có giá trị của nó, phải không?
Có đôi khi thấy mình lẩm cẩm với những thứ thật nhỏ nhặt, tủn mủn. Nhưng lại cứ nghĩ đến, thật kì khôi!
Thôi, cứ vui lên và đón mừng năm mới.
Nụ cười luôn đi đôi với hạnh phúc và niềm vui, phải không?
Thế nhưng khi tôi cảm thấy chẳng cần ai cả, thích một mình với sự yên tĩnh và thư giãn trong góc riêng của tâm hồn thì lại có quá nhiều người cần đến tôi, tìm tôi. Tôi nhận ra mình không thể muốn gì và làm gì quá sớm.
Tôi không thể sống một mình, bởi hơn hết, bên tôi còn có những tình cảm, sự yêu thương. Khi tôi buồn, sẽ có ai đó bên cạnh để an ủi, sẻ chia, và khi tôi vui, bên tôi lại có những người đang buồn, đang "chán đời" để tôi trở thành người động viên an ủi.
Vậy thì tại sao lại phải trốn chạy sự quan tâm của người khác? Nó giống như khi ta đứng lên nhường ghế cho một cụ già nào đó, rồi sẽ có ai đó nhường chỗ cho cha mẹ mình.
Chẳng ai là người cô đơn, lập dị khi trái tim đầy ắp những yêu thương, phải không?
Có đôi khi tôi cảm thấy mình chẳng làm được tích sự gì, vô dụng trông thấy, thì tôi lại nhận được những lời khen. Rằng tôi học khá nên qua tất cả các kì thi, rằng tôi ăn nói có duyên nên được nhiều bạn bè quý mến và vì cả sự bình thường hóa các mối quan hệ của tôi nữa. Rằng tôi ngoan nhất nhà, là út nên biết nghe lời. Trái lại, khi tôi đang dương dương tự đắc vì đạt thành tích cao, được bài đăng báo, viết được bài thơ khá ấn tượng, hay lấy được chứng chỉ A, B tin, ngoại ngữ thì dường như tôi lại trở thành cái bóng mờ nhạt.
Ai học đại học mà chẳng phải lấy chứng chỉ tin học, ngoại ngữ, chưa kể bằng chuyên nghiệp như TOEFL, IELTS. Hay làm con mà không nghe lời cha mẹ, nhỡ sau này hối hận thì có còn cha mẹ để mà xin tha thứ hay không? Ta có thể phạm nhiều lầm lỗi nhưng người thực lòng tha thứ chỉ có thể là ba mẹ mà thôi. Và đâu phải lúc nào cũng lựa được lời mà nói. Lắm khi tôi cũng sỗ sàng, và đôi lúc phải nén lời lại, bởi dẫu sau tôi cũng sẽ thành cô giáo. Lỡ lời không níu lại kịp, rồi ai đó sẽ nói: "Trời, cái ngữ đó mà làm nhà giáo thì dạy ai".
Sự chân thành và cứ là chính mình, thì ai mà nỡ ghét, phải không?
Có đôi khi thấy tôi thấy mình yêu và được yêu. Cái chữ tình xem ra muôn hình vạn trạng, như con gió qua đại ngàn, như mây bay lững lờ, như trời khi nắng, khi mưa. Hay bản tính con người vốn chẳng bằng lòng những gì đang có. Quen một người chẳng dễ, yêu một người thật khó, được người ta yêu càng khó hơn. Giữ được tình yêu và người yêu lại là một vấn đề khác. Lời chia tay thường dễ nói, nhưng quên một người lại là một điều khó khăn. Chẳng biết ra sao ngày mai. khi một tình yêu khác sẽ đến.
Tôi biết ngày ấy rồi sẽ đến, sẽ có ai đó bước vào và chiếm hữu cuộc đời tôi. Có thể không phải anh, người tôi đã yêu, đang yêu hay một ai đó từng bước qua cuộc sống của tôi mà tôi chưa hề nhận biết đến sự tồn tại đó. Dẫu sau cũng chẳng nên buồn, vì sau một tình yêu, mình còn giữ lại một người bạn, biết rất rõ về mình và những sở thích. Một người sẵn sàng vì mình bỏ qua khoảng cách hơn 1.300 km.
"Thứ mất đi là thứ quan trọng". Nhưng quan trọng là tôi không đánh mất sự vô tư giữa tôi và anh những ngày trái tim biết rung những nhịp bồi hồi.
Sự chờ đợi nào cũng có giá trị của nó, phải không?
Có đôi khi thấy mình lẩm cẩm với những thứ thật nhỏ nhặt, tủn mủn. Nhưng lại cứ nghĩ đến, thật kì khôi!
Thôi, cứ vui lên và đón mừng năm mới.
Nụ cười luôn đi đôi với hạnh phúc và niềm vui, phải không?
Lâm Hồng [longday0000@gmail.com]