1 Những điều ước Fri Feb 06, 2009 5:07 pm
MsChip
Quản Trị Viên
Không có ai đó thì anh vẫn còn có rất nhiều thứ bên mình. Nhưng có những người, với họ, ai đó lại là ước mơ lớn nhất...và chúng ta hãy trân trọng điều đó.
Ngày thứ nhất, ngày chủ nhật ...
- Nắng lên rồi đó anh! - Lan Anh reo lên sung sướng như một đứa trẻ khi ngó ra ngoài bầu trời, nơi những tia nắng rực rỡ đã xóa tan đi màn mây u ám, tàn dư của cơn mưa rả rích suốt từ tối qua…
Cô bé hất mát tóc dài, đen óng và thoảng lên một mùi man mác tựa hương thơm của cỏ, của hoa ra sau rồi cột lại gọn ghẽ thành kiểu đuôi ngựa quen thuộc. Phong, ngồi đối diện với cô, chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả. Anh biết, Lan Anh muốn đi ra ngoài để hít thở bầu không khí lành lạnh nhưng trong mát, thứ không khí mà quán cà phê ấm áp với khoảng không hơi ngột ngạt này không thể nào có được. Và anh cũng không muốn ở đây lâu, nơi mà mỗi ánh mắt đều thi thoáng ngó họ, cặp đôi kì lạ.
Cũng kì lạ thật, anh là một anh chàng cao to nhưng có một làn da sẫm mầu và khuôn mặt không được bảnh trai cho lắm, nếu như không muốn nói là hơi xấu trai. So với anh, Lan Anh chỉ là cô gái bé nhỏ nhưng rất xinh đẹp với làn da trắng hồng. Dù xuất hiện ở bất cứ đâu, Lan Anh luôn luôn là người nổi bật lên trên tất cả. Vì vậy, mỗi khi đi bên nhau, trông họ như hai nửa đối lập vậy. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với họ chứ, cả hai đã là những người bạn thân thiết suốt mấy năm nay, kể từ hồi còn học cấp 3.
8 giờ sáng, hai con người ấy dắt tay nhau bước ra ngoài tiệm cà phê mà họ vừa dùng bữa sáng để sóng vai nhau bên trên vỉa hè, nơi những giọt nước mưa còn rơi tí tách từ các tấm bạt nhỏ, phủ nhô ra che lên trước các bậc cửa.
- Em ước hôm nay sẽ mãi nắng như vậy - Lan Anh tung tăng xung quanh Phong, ghì tay vào bờ vai anh mà tươi cười nói.
- Sao ngày nào em cũng ước gì đó vậy? - Phong mở lời với một sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt
- Anh chẳng tin vào những điều ước ...
- Ngốc ạ ... Em luôn ước một điều ước vào mỗi ngày, dù nó có thành hiện thực hay không, em cũng đã ước được thứ gì đó. - Lan Anh thì thầm vào tai anh.
- Nhưng để làm gì chứ ? Anh không hiểu.. anh thấy có ước hay không cũng đâu khác gì, vô nghĩa cả -Phong vẫn không thể thỏa mãn bởi câu trả lời đó của Lan Anh.
- Chẳng để làm gì cả... - Lan Anh trả lời với vẻ thất vọng nho nhỏ trên khuôn mặt.
Cả hai lại lặng lẽ bước đi trên con phố nhỏ. Lan Anh thôi không ghì tay lên bờ ai anh nữa, cô bé cũng chẳng buồn nói với anh thêm câu nào. Dẫu biết rằng Phong luôn vậy, nhiệt thành, quyết đoán và cũng là một tên “ngốc xít”, như cách Lan Anh vẫn gọi, nhưng cô bé vẫn không hề thích chút nào tính ương ngạnh của anh, không bao giờ tin vào bất cứ điều ước nào, dù chỉ để làm Lan Anh vui lòng một lần…
Ngày thứ hai, sáng ...
Phong lái chiếc xe máy chạy ngang cửa căn nhà số 6 quen thuộc, nơi những dàn dây leo cuốn lấy bờ tường, chạy thẳng lên tới cửa sổ tầng hai. Ở đó, hai cánh cửa gỗ màu nâu sẫm luôn mở tung và đôi mắt đen, tròn, xinh đẹp sẽ ngó ra ngoài đáp lại tiếng gọi thúc dục đi học của Phong.
Cô bé sinh viên khoa văn hóa chạy vội xuống nhà và ào ra ngoài với túi xách của mình cùng hai ổ bánh mì kẹp trứng còn nóng hổi được bọc cẩn thận trong túi ni-lông, chạy tới bên anh chàng sinh viên khoa điện máy, vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán và gò má…
- Hôm nay anh đi làm sớm trở lại à? - Lan Anh lấy khăn mùi xoa, lau đi những giọt mồ hôi cho Phong, ân cần hỏi.
Phong gật đầu và mỉm cười đưa cho Lan Anh mũ bảo hiểm màu hồng phớt mà anh để ở móc treo nãy giờ, trước khi đáp trả :
- Ừ, chú Toàn đã đồng ý để anh làm thêm ca sáng nữa, vậy là mỗi tháng anh có thêm 300.000 tiền chi tiêu .
- Eo ơi, chăm chỉ thế nha. - Lan Anh nói một cách bâng quơ, khẽ leo lên phía sau xe của Phong.
- Em biết là anh phải lo mọi chi tiêu cho mình mà, mọi thứ càng ngày càng khó khăn hơn so với mấy năm trước, cái gì bây giờ cũng đắt đỏ, nếu anh không làm thêm thì chết mất thôi... - Phong nói
- Hihi...Em biết mà. Thôi, đi nào anh. - Lan Anh đáp.
- Ừ...
Phong lên ga và phóng xe về phía trước, theo con đường dẫn tới cổng trường đại học của hai người. Lan Anh khẽ ngả đầu vào tấm lưng rộng vững chãi của anh, thật tự nhiên, cô bé nói :
- Hôm nay, em ước ...
- Lại điều ước gì nữa đây? Em nên ước thứ gì đó lớn lớn một tí đi nào! - Phong cắt ngang lời.
- Ủa...Tại sao vậy ? - Lan Anh ngạc nhiên .
- Đằng nào cũng chẳng ước, sao em không ước thứ gì to đùng luôn ước mấy cái lặt vặt hoài chán bỏ xừ... - Phong nói với giọng cười đùa thấy rõ.
Lan Anh bất chợt giật mình, ngồi thẳng dậy. Tuy không thể thấy Lan Anh lúc này, nhưng Phong cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hờn dỗi của cô bé soi thẳng vào gáy mình. Tuy vậy, Phong cũng chẳng cảm thấy mình đã nói sai điều gì cả, dù với anh, câu nói đó chỉ là lời đùa cợt...
Không giống một “đại tiểu thư” như Lan Anh, Phong luôn vất vả trong cuộc sống, đã từ lâu lắm rồi, anh không còn biết mơ mộng, với anh mọi điều ước chỉ là thứ “vớ vẩn và thật vô nghĩa”, chỉ có thứ gì đôi bàn tay anh có thể tạo dựng thì đó mới là thứ thực tế, có ý nghĩa. Trước những điều ước của Lan Anh, Phong càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi phải nghe thấy chúng.
Bầu không khí giữa hai người lại trở nên tĩnh lặng khi không ai nói câu nào nữa. Chỉ cho tới khi dừng xe trước cổng trường, Phong mới cất tiếng bảo :
- Anh sẽ chờ em khi tan học, đừng ra muộn quá nhé, hôm nay anh phải trực ca trưa hộ một người bạn trong xưởng làm thêm, trễ giờ họ phạt nặng lắm đấy .
- Uh...em biết rồi. - Lan Anh nói với vẻ không được vui cho lắm. Vì cô bé luôn có thói quen nán lại trường một chút cho hoạt động văn nghệ trước khi ra về, nhưng trước đề nghị của Phong, cô không thể từ chối.
Phong mỉm cười, rồi phóng đi về phía nhà xe …
Ngày thứ hai , gần trưa ..
- Chết rồi! - Lan Anh sa sầm nét mặt .
Cô bé chạy vội ra cổng trường, quýnh quáng đến nỗi đâm sầm vào hai cô gái khác mà chỉ kịp nói lời xin lỗi vội vàng rồi lại tiếp tục chạy. Vì nể lời mời da diết từ hai người bạn thân mà Lan Anh đã ở lại tập cùng chúng bài hát mới chuẩn bị đón mừng cho dịp tết. Cứ mỗi khi chìm trong những nốt nhạc là cô bé dường như quên cả thời gian, và đến lúc nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ, treo lủng lẳng ngay trên cửa phòng, Lan Anh mới nhận ra mình đã để Phong chờ gần nửa tiếng ...
- Ôi, mình vô tâm quá! Chắc Phong sốt ruột lắm. - Cô bé tự nhủ.
Cô bé chạy tới cổng trường và dừng lại, thở không ra hơi. Ngó nghiêng một hồi xung quanh và Lan Anh chợt nhận ra, Phong đã không ở đó, bên chiếc xe dream cũ, như mọi khi nữa .
- Này cháu ... - Bất chợt, bà bán nước gần cổng trường cất tiếng gọi Lan Anh .
Cô bé ngạc nhiên, đáp lại :
- Dạ...Bà gọi cháu ạ ?
- Ừ...Cháu là bạn của cái cậu hay ngồi trên cái xe máy cũ gần gốc cây kia chờ cháu về đúng không ? - Bà lão đáp.
- Vâng! Nhưng có chuyện gì vậy ạ ? - Lan Anh trả lời
- Cậu ấy nhờ bác nhắn với cháu là cậu ấy phải đi ngay có việc không thể chờ thêm được, và bảo cháu hãy bắt tạm xe buýt về nhà hôm nay .
- Dạ...Thế thôi ạ! - Lan Anh nói vu vơ. - Vâng! Cháu cám ơn bà…
- Ừ...Không có gì...
- Mình ước gì hôm nay mình đừng ra muộn như vậy - Lan Anh thì thầm ...
Ngày thứ nhất, ngày chủ nhật ...
- Nắng lên rồi đó anh! - Lan Anh reo lên sung sướng như một đứa trẻ khi ngó ra ngoài bầu trời, nơi những tia nắng rực rỡ đã xóa tan đi màn mây u ám, tàn dư của cơn mưa rả rích suốt từ tối qua…
Cô bé hất mát tóc dài, đen óng và thoảng lên một mùi man mác tựa hương thơm của cỏ, của hoa ra sau rồi cột lại gọn ghẽ thành kiểu đuôi ngựa quen thuộc. Phong, ngồi đối diện với cô, chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì cả. Anh biết, Lan Anh muốn đi ra ngoài để hít thở bầu không khí lành lạnh nhưng trong mát, thứ không khí mà quán cà phê ấm áp với khoảng không hơi ngột ngạt này không thể nào có được. Và anh cũng không muốn ở đây lâu, nơi mà mỗi ánh mắt đều thi thoáng ngó họ, cặp đôi kì lạ.
Cũng kì lạ thật, anh là một anh chàng cao to nhưng có một làn da sẫm mầu và khuôn mặt không được bảnh trai cho lắm, nếu như không muốn nói là hơi xấu trai. So với anh, Lan Anh chỉ là cô gái bé nhỏ nhưng rất xinh đẹp với làn da trắng hồng. Dù xuất hiện ở bất cứ đâu, Lan Anh luôn luôn là người nổi bật lên trên tất cả. Vì vậy, mỗi khi đi bên nhau, trông họ như hai nửa đối lập vậy. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì với họ chứ, cả hai đã là những người bạn thân thiết suốt mấy năm nay, kể từ hồi còn học cấp 3.
8 giờ sáng, hai con người ấy dắt tay nhau bước ra ngoài tiệm cà phê mà họ vừa dùng bữa sáng để sóng vai nhau bên trên vỉa hè, nơi những giọt nước mưa còn rơi tí tách từ các tấm bạt nhỏ, phủ nhô ra che lên trước các bậc cửa.
- Em ước hôm nay sẽ mãi nắng như vậy - Lan Anh tung tăng xung quanh Phong, ghì tay vào bờ vai anh mà tươi cười nói.
- Sao ngày nào em cũng ước gì đó vậy? - Phong mở lời với một sự ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt
- Anh chẳng tin vào những điều ước ...
- Ngốc ạ ... Em luôn ước một điều ước vào mỗi ngày, dù nó có thành hiện thực hay không, em cũng đã ước được thứ gì đó. - Lan Anh thì thầm vào tai anh.
- Nhưng để làm gì chứ ? Anh không hiểu.. anh thấy có ước hay không cũng đâu khác gì, vô nghĩa cả -Phong vẫn không thể thỏa mãn bởi câu trả lời đó của Lan Anh.
- Chẳng để làm gì cả... - Lan Anh trả lời với vẻ thất vọng nho nhỏ trên khuôn mặt.
Cả hai lại lặng lẽ bước đi trên con phố nhỏ. Lan Anh thôi không ghì tay lên bờ ai anh nữa, cô bé cũng chẳng buồn nói với anh thêm câu nào. Dẫu biết rằng Phong luôn vậy, nhiệt thành, quyết đoán và cũng là một tên “ngốc xít”, như cách Lan Anh vẫn gọi, nhưng cô bé vẫn không hề thích chút nào tính ương ngạnh của anh, không bao giờ tin vào bất cứ điều ước nào, dù chỉ để làm Lan Anh vui lòng một lần…
Ngày thứ hai, sáng ...
Phong lái chiếc xe máy chạy ngang cửa căn nhà số 6 quen thuộc, nơi những dàn dây leo cuốn lấy bờ tường, chạy thẳng lên tới cửa sổ tầng hai. Ở đó, hai cánh cửa gỗ màu nâu sẫm luôn mở tung và đôi mắt đen, tròn, xinh đẹp sẽ ngó ra ngoài đáp lại tiếng gọi thúc dục đi học của Phong.
Cô bé sinh viên khoa văn hóa chạy vội xuống nhà và ào ra ngoài với túi xách của mình cùng hai ổ bánh mì kẹp trứng còn nóng hổi được bọc cẩn thận trong túi ni-lông, chạy tới bên anh chàng sinh viên khoa điện máy, vẫn còn lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán và gò má…
- Hôm nay anh đi làm sớm trở lại à? - Lan Anh lấy khăn mùi xoa, lau đi những giọt mồ hôi cho Phong, ân cần hỏi.
Phong gật đầu và mỉm cười đưa cho Lan Anh mũ bảo hiểm màu hồng phớt mà anh để ở móc treo nãy giờ, trước khi đáp trả :
- Ừ, chú Toàn đã đồng ý để anh làm thêm ca sáng nữa, vậy là mỗi tháng anh có thêm 300.000 tiền chi tiêu .
- Eo ơi, chăm chỉ thế nha. - Lan Anh nói một cách bâng quơ, khẽ leo lên phía sau xe của Phong.
- Em biết là anh phải lo mọi chi tiêu cho mình mà, mọi thứ càng ngày càng khó khăn hơn so với mấy năm trước, cái gì bây giờ cũng đắt đỏ, nếu anh không làm thêm thì chết mất thôi... - Phong nói
- Hihi...Em biết mà. Thôi, đi nào anh. - Lan Anh đáp.
- Ừ...
Phong lên ga và phóng xe về phía trước, theo con đường dẫn tới cổng trường đại học của hai người. Lan Anh khẽ ngả đầu vào tấm lưng rộng vững chãi của anh, thật tự nhiên, cô bé nói :
- Hôm nay, em ước ...
- Lại điều ước gì nữa đây? Em nên ước thứ gì đó lớn lớn một tí đi nào! - Phong cắt ngang lời.
- Ủa...Tại sao vậy ? - Lan Anh ngạc nhiên .
- Đằng nào cũng chẳng ước, sao em không ước thứ gì to đùng luôn ước mấy cái lặt vặt hoài chán bỏ xừ... - Phong nói với giọng cười đùa thấy rõ.
Lan Anh bất chợt giật mình, ngồi thẳng dậy. Tuy không thể thấy Lan Anh lúc này, nhưng Phong cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hờn dỗi của cô bé soi thẳng vào gáy mình. Tuy vậy, Phong cũng chẳng cảm thấy mình đã nói sai điều gì cả, dù với anh, câu nói đó chỉ là lời đùa cợt...
Không giống một “đại tiểu thư” như Lan Anh, Phong luôn vất vả trong cuộc sống, đã từ lâu lắm rồi, anh không còn biết mơ mộng, với anh mọi điều ước chỉ là thứ “vớ vẩn và thật vô nghĩa”, chỉ có thứ gì đôi bàn tay anh có thể tạo dựng thì đó mới là thứ thực tế, có ý nghĩa. Trước những điều ước của Lan Anh, Phong càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi phải nghe thấy chúng.
Bầu không khí giữa hai người lại trở nên tĩnh lặng khi không ai nói câu nào nữa. Chỉ cho tới khi dừng xe trước cổng trường, Phong mới cất tiếng bảo :
- Anh sẽ chờ em khi tan học, đừng ra muộn quá nhé, hôm nay anh phải trực ca trưa hộ một người bạn trong xưởng làm thêm, trễ giờ họ phạt nặng lắm đấy .
- Uh...em biết rồi. - Lan Anh nói với vẻ không được vui cho lắm. Vì cô bé luôn có thói quen nán lại trường một chút cho hoạt động văn nghệ trước khi ra về, nhưng trước đề nghị của Phong, cô không thể từ chối.
Phong mỉm cười, rồi phóng đi về phía nhà xe …
Ngày thứ hai , gần trưa ..
- Chết rồi! - Lan Anh sa sầm nét mặt .
Cô bé chạy vội ra cổng trường, quýnh quáng đến nỗi đâm sầm vào hai cô gái khác mà chỉ kịp nói lời xin lỗi vội vàng rồi lại tiếp tục chạy. Vì nể lời mời da diết từ hai người bạn thân mà Lan Anh đã ở lại tập cùng chúng bài hát mới chuẩn bị đón mừng cho dịp tết. Cứ mỗi khi chìm trong những nốt nhạc là cô bé dường như quên cả thời gian, và đến lúc nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ, treo lủng lẳng ngay trên cửa phòng, Lan Anh mới nhận ra mình đã để Phong chờ gần nửa tiếng ...
- Ôi, mình vô tâm quá! Chắc Phong sốt ruột lắm. - Cô bé tự nhủ.
Cô bé chạy tới cổng trường và dừng lại, thở không ra hơi. Ngó nghiêng một hồi xung quanh và Lan Anh chợt nhận ra, Phong đã không ở đó, bên chiếc xe dream cũ, như mọi khi nữa .
- Này cháu ... - Bất chợt, bà bán nước gần cổng trường cất tiếng gọi Lan Anh .
Cô bé ngạc nhiên, đáp lại :
- Dạ...Bà gọi cháu ạ ?
- Ừ...Cháu là bạn của cái cậu hay ngồi trên cái xe máy cũ gần gốc cây kia chờ cháu về đúng không ? - Bà lão đáp.
- Vâng! Nhưng có chuyện gì vậy ạ ? - Lan Anh trả lời
- Cậu ấy nhờ bác nhắn với cháu là cậu ấy phải đi ngay có việc không thể chờ thêm được, và bảo cháu hãy bắt tạm xe buýt về nhà hôm nay .
- Dạ...Thế thôi ạ! - Lan Anh nói vu vơ. - Vâng! Cháu cám ơn bà…
- Ừ...Không có gì...
- Mình ước gì hôm nay mình đừng ra muộn như vậy - Lan Anh thì thầm ...
Được sửa bởi MsChip ngày Mon Apr 27, 2009 2:44 am; sửa lần 2.