1 TÔI ĐÃ YÊU EM NHƯ THẾ Sun Dec 28, 2008 10:27 am
nguyen quoc hung
Thành viên
Tôi sinh tại ở một làng quê nghèo ở Phú Yên trong một gia đình gia giáo.Mẹ tôi là giáo viên một trường tiểu học trong xã,còn ba tôi là nông dân.Mẹ tôi và ba tôi đã li hôn lúc tôi được hơn 2 tuổi.Tôi ở với mẹ.Tuổi thơ tôi là một chuỗi ngày dài đầy những kỉ niệm vui buốn.Làng tôi nghèo nhưng rất dẹp và thơ mộng.Những dãy núi trải dài vô tận,những cánh rừng chạy dài vun vút,những khe suối,nương rẫy...Tôi thường thả hồn mình trong nhửng trò chơi cùng chúng bạn:thả diều,đá bóng,tắm sông...Đó là thời gian đẹp nhất của tôi.
Tôi học trong trường làng tôi,một ngôi trường nghèo đã cũ.Tôi nhớ lúc đó tôi được làm lớp trưởng nhưng lại là thằng quậy nhất lớp, tôi thường hay rủ bọn bạn trong lớp nghịch đủ trò và lúc nào tôi cũng là thằng bị cô đưa lên bảng phạt đầu tiên,nhưng được cái tôi là lớp trưởng với lại học giỏi nhất lớp nên được thầy cô rất thương.mẹ tôi cũng dạy trong trường nên biết chuyện của tôi là về nhà lại đè đầu tôi ra đánh một trận nhừ tử.Tôi nhớ có lần mẹ tôi đánh tôi tới chảy máu phải nghỉ hoc 2 ngày.sau trận đòn đó mẹ tôi không bao giờ đánh tôi nữa mà chỉ khuyên răn tôi.Với bản tính ham chơi tôi đâu có chịu nghe lời mẹ mà vẫn tái phạm.Và sau những lần đó tôi thấy mẹ tôi buồn và dường như muốn khóc.Tôi yêu mẹ tôi lắm và sau này lớn lên tôi biết chuyện giữa ba mẹ tôi tôi lại càng yêu mẹ tôi hơn và thầm trách ba tôi.Lúc đó tôi đã nghĩ phải lám gì đó cho mẹ,tôi không quậy phá nữa mà chuyên tâm cố gắng học hành.Và kết quả là 9 năm tôi luôn la học sinh giỏi.Mẹ tôi rất vui và hài lòng về tôi
Đến năm cấp 3 tôi phải lên thị trấn trên huyện để học.thị trấn cách nhà tôi 10 cây số.mấy ngày đầu đi học tôi phải đạp xe đạp đi,thấy tôi vất vả mẹ tôi xin cho tôi ở lại nhà người quen.tôi ở lại từ thứ 2 đến thứ 7 chủ nhật là tôi lại về nhà.
Chiều thứ 7 hôm ấy sau tiết sinh họat lớp cuối tuần kéo dài.Tiếng trống vừa vang lên là tôi đã vội vã chạy ra khỏi lớp để kịp lấy xe về nhà vì ngoài trời sắp tối và sắp đổ mưa.Vừa chạy ra khỏi lớp thì rầm... tôi ngã ngửa không biết chuyện gì xảy ra.Tôi chống tay đứng dậy mắt ngó xung quanh thì ôi thôi :sách, vở,viết,lại còn có mấy cuốn truyện cônan của ai nữa chứ.Tôi vừa định thần lại thì thấy một tà áo dài lom khom nhặt sách vở,theo bản năng tôi cũng cúi xuống nhặt cuốn truyện ngay dưới chân mình đưa cho người ấy rồi chỉ biết lắp bắp:
-Xin........lỗi.....
Tưởng thế là xong vì trong đầu tôi bây giờ vẫn còn đang nôn nao vì trời sắp đổ mưa mà tôi thì chưa lấy xe.Tôi định bụng bước đi vì thấy người ấy không nói gì.Bước được hai ba bước tôi chợt quay đầu ngỏanh lại,trực giác cho tôi biết hình như có cái gì đó không ổn.Vẫn dáng điệu lom khom ấy đang tìm gì đó.Tôi thấy mình có lỗi nên không nỡ bước đi mà quay lại đứng cách sau lưng mấy bước tôi hỏi:
-Này còn tìm gì thế sao bạn chưa về hả?
Không ngỏanh mặt lên người ấy trả lời:
-Mình đang tìm cái kính.Không biết nó văng đâu mất rồi.Nó mà vỡ chắc chết quá.
Thế là không ai nhờ ai bảo mặc cho trời sắp tối tôi cũng lúi cúi xuống tìm cái kính mà đầu thì mong cho nó đừng có vỡ.Lụi hụi một hồi tìm hòai không thấy đầu óc tôi rối tung rối mù vì phần thấy có lỗi vì làm rớt kiếng,phần vì trời đã nhá nhem tối mà chưa về nhà sợ mẹ tôi lo lắng thế nào cũng đứng ngồi không yên.loay hoay chẳng biết làm sao định bụng đứng dậy thì....Mắt tôi sáng hẳn lên đầu óc như tỉnh ra tôi la lên sung sướng:
-Tìm ra rồi.
Tôi bước lại nhặt nó lên thì hỡi ôi không biết là nên vui hay nên buồn nữa vì hai cái tròng kính một bên thì trống lổng một bên thì chi chít vết nứt.Người ấy cũng đứng dậy bước đến bên tôi.Lúc này tôi nghĩ "thôi kệ nó tìm thấy là may rồi có gì mai xin tiền đền cũng được''.Tôi đưa kính cho người ấy thấy người ấy cầm kính trong tay mặt hơi buồn buồn tôi cũng ngại ngại,tự nhiên tôi lại tưởng tượng ra cái cảnh người ấy đeo cái kính mà môt bên trống một bên nứt tôi thấy buồn cười mà không dám lộ ra mặt.tôi phán luôn một câu:
-Tui xin lỗi... do tui nôn quá.Có gì mai tui đền cho nha,giờ tối rồi nhà bạn ở đâu để tui đưa dìa.
-Cảm ơn.Thui khỏi, tui ở trọ gần đây tui tự dìa được rồi.
Không biết nói sao nữa tui im luôn,người ấy bước trước tôi bước theo sau 2 gnười đi như 2 bóng ma không ai nói gì.trời thì mưa lâm râm.không hiểu sao lúc đó chân tôi không bước nhanh được, đầu óc trống rỗng hay suy nghĩ gì toi cũng không biết nữa chỉ biết lầm lũi theo sau như bị thôi miên.Đi tới cổng lớn trường thì người ấy rẽ trái tôi vẫn cứ đi theo,mà sao cũng kì ,người ấy cũng cứ im lặng không nói gì giống như không biết tôi đi sau hay là không thèm để ý tới tôi thì phải.Bỗng có tiếng xe máy rồ ga,tui như tỉnh cơn thôi miên nhớ lại là mình chưa lấy xe đạp,rồi còn phải về nữa chứ không biết mẹ ở nhà có sốt ruột không.Tôi quay lại chạy vội lại bãi giữ xe,bác bảo vệ trường" kiêm"giữ xe đang lấy cơm từ cái càmen mà người nhà vừa đem tới ra,tôi đi tới nói:
-Bác ơi cho con lấy xe.
Một giọng ồm ồm cất lên:
-Đú đỡn dới con nào hay sao mà giờ mới dìa hả.Đưa thẻ đây rồi vào dắt xe ra đi.Thanh niên tụi bay bây giờ hết biết luôn.
Tui cười cười lục trong cặp lấy thẻ xe ra đưa cho bác rồi vội vã chạy vào trong bãi lấy xe.Vì mọi người đã về hết nên trong bãi chỉ còn mỗi xe tôi.Nhanh chóng dắt xe ra,tới cồng bác bảo vệ đang ngồi ăn cơm lại phán cho một câu đùa:
-Bữa sau mà còn dìa trễ là bác giam luôn xe luôn người nha mày.
Tôi vừa phi lên con ngựa sắt vừa ngỏanh cồ lại nói:
-Con chỉ sợ giam con tốn cơm của bác thôi.hihi
Nói rồi tôi phóng vội ra khỏi cổng trường rẽ phải đi về.đi được một đọan đầu tôi lại nghĩ về chuyện khi nãy.Không biết giờ này người ấy về tới nhà chưa nhỉ?Hay là mình quay lai xem có gì biết chỗ ở nguời ta luôn,đường nào cũng về trễ rồi mà.Nghĩ là làm tôi quay xe lai chạy về phía cổng trường đi theo hướng lúc nãy người ấy đi cứ thế mà đạp dù không biết người ấy ở đâu ,dìa tới nhà hay là chưa.Đạp một đọan dài nguời thì chưa gặp lại gặp ngay một ngã ba,không biết rẽ trái hay phải đây.Thất vọng tràn trề tôi đành quay xe lại mà lủi thủi đạp về,sao nãy giờ tôi không thấy mệt mặc dù mồ hôi chảy ướt cả trán và sau lưng vậy mà giờ đạp xe về nghĩ tới đọan đường hơn 10 cây số mà tui thấy nản luôn.Vừa đạp tôi vừa nghĩ tới nguời ấy rồi tự lầm bầm chửi mình "Sao lúc nãy ngu dữ ta không hỏi nó tên gì học lớp nào?Đúng là ngu thật.''.Làm sao để mai gặp lại người ấy?Làm sao có tiền đền kính đây ta?...Những câu hỏi đó cứ đặt ra trong đầu tôi cho tới khi tôi về tới nhà mà không biết.Tôi dắt xe vào cổng và gọi :
-Mẹ ơi con về rồi.
Một người phụ nữ trong bộ đồ thun, mắt đeo kính(mẹ tôi chỉ đeo kính khi nào sọan bài,nhìn trông giống giáo sư lắm) bật đèn chạy ra giọng hớt hải:
-Sao về trễ dzậy con.Có sao hông.
-Không sao đâu mẹ ạh.Tại gần tới nhà thì bị lủng lốp xe đó mẹ...Tôi trả lời.Nhìn thấy tôi mình mẩy đầy mồ hôi nên chắc là mẹ cũng tin.
-Dậy hả,dậy mà mẹ tưởng có chuyện gì làm mẹ lo lắng quá.Thôi vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm con.Cơm canh mẹ nấu từ chiều chờ con dìa nguội ngắc hết rồi.
Thấy mẹ không hỏi gì thêm nên tôi dắt xe vào nhà cất rồi vào phòng cất tập sách lấy đồ ra nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi vào bàn ăn cơm.Mẹ tôi đang dọn đồ ăn ra bàn.Tôi đi vào ôm mẹ hôn một cái vào má rồi nũng nịu:
-Con xin lỗi mẹ nha.Chắc mẹ chờ con về ăn cơm đói bụng lắm há.
-Thôi đi ông tướng ranh..chỉ được cái nịnh mẹ là giỏi,ngồi vào bàn ăn cơm đi rồi còn lên học bài nữa.
Tôi buông mẹ ra ngồi vào bàn.Bây giờ mới thấy đói bụng thật,với tôi được mẹ nấu cơm cho ăn là niềm hạnh phúc nhất trên đời này nhất là cả tuần mới được ăn một lần mà.Tôi làm liền hai chén,mẹ tôi nhìn tôi ăn mà cười ,gắp đồ ăn bỏ cho tôi.Ăn hết chén thứ hai có vẻ bắt đầu hơi no tôi ăn chậm lại.Mẹ tôi xới cơm cho tôi rồi hỏi chuyện học hành bữa nay cứ mỗi lần ăn cơm là mẹ tôi lại giáo huấn đủ điều,nào là phải cố gắng học hành, ở trên đó không được chơi bời lêu lổng,nào là...rồi thì là......ôi nghe mà muốn nhức đầu.Tôi cứ vừa ăn vừa dạ nói cái gì cũng dạ cho qua chuyện rồi đi vào phòng.Nhưng hôm nay lại khác tôi phải ngồi chịu trận vì phải chờ xin tiền để đền cho cái tội lỗi tôi vừa gây ra khi chiều.Bao nhiêu lời lẽ đều chui vô lỗ tai bên này là lại phóng nhanh ra lỗ tai bên kia mà không đọng lại gì hết.Rồi cũng đã đến lúc ''đài phát thanh'' kết thúc.Chỉ chờ có thế tôi hỏi xin mẹ ngay:
-Mẹ ơi mai cho con tiền đóng tiền học cua nha.
-Học cua gì.Bao nhiêu?.Mẹ hỏi
-Dạ con thấy học tóan lí hóa chưa đạt nên định xin tiền học cua để học thêm mấy bài nâng cao để mai mốt thi tốt nghiệp với đại học mẹ ạh.
-Con học hành sao thế,có phải lên đó không ai quản lí nên ham chơi bỏ bê học hành phải không hả?Con với chả cái nói bao nhiêu lần vậy mà....
Không để mẹ nói hết câu(nói nữa là tôi điếc luôn)tôi chen vào ngay:
-Đâu có con hoc vẫn bình thường mà.Mấy đứa bạn con đứa nào nó cũng đi học cua hết nên con hỏi dậy mẹ không cho thì thôi...Tôi nhăn mặt bĩu môi quay đi
-Tôi thì còn lạ gì anh chắc là lại xin tiền chơi điện tử hay chít chat chớ học hành gì.
-Đâu có con nói thiệt mà mẹ không cho thì thôi dậy...
-Thôi được rồi bao nhiêu?
Chỉ cần có thế, tui biết ngay mẹ chỉ hỏi vặn vẹo vậy thôi chớ với tài năng xin tiền cộng với miệng lữơi nịnh của tui thì thánh còn phải chịu chớ nói chi là người.Tôi ôm mẹ vào lòng và nói:
-Có 200 chớ nhiêu.Mẹ cho con nha.
-Thôi được rồi ông tướng.Giờ lên học bài đi.Đừng có nịnh đầm tui nữa mệt quá.
Tôi ôm lấy mẹ hôn rối rít vào mặt rồi vừa chạy vào phòng vừa la:
-Mẹ muôn năm con yêu mẹ nhất trên đời.
(Tôi biết mẹ tôi không hiểu vì sao tôi lại có cái hành động kì lạ như vậy đâu,ngay cả tôi nghĩ lại còn hông hiểu mà,bạn nào hiểu giải thích dùm tui coi)
Tối hôm đó có lẽ là tối dài nhất trong đời học sinh của tôi,không ngủ được,lâu lâu về muốn đi chơi mà không dám vì sợ mẹ chưởi(mỗi lần xin tiền là tôi phải ngoan ngoãn như thế đấy,chớ bình thường là cầm vở hai ba phút là tui kiếm đường dọt lẹ thôi).Ngồi trong phòng không học bài được bèn lấy tai phone nghe nhạc nghe cho đỡ buồn đầu tôi lại nghĩ đế chuyên ban chiều "không biết có gặp lại người ấy không,lỡ gặp thiệt phải làm gì ''.Muôn ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi cùng với những bài nhạc nhẹ trữ tình đã đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.Một ngày đã kết thúc ,có lẽ tôi sẽ có một giấc mơ đẹp(thực ra thì tôi đã mơ mình trở thành hòang tử cưỡi ngựa đi tìm một nàng công chúa không biết là đẹp hay xấu,ở đâu nữa.Nhưng tôi nghĩ có lẽ là đẹp vì tôi đẹp trai mà .he he).Ngày hôm sau là ngày chủ nhật một ngày chủ nhật dài và đầy những toan tính ngây thơ củ cái tuổi mới lớn.
(còn tiếp chưa viết)
Tôi học trong trường làng tôi,một ngôi trường nghèo đã cũ.Tôi nhớ lúc đó tôi được làm lớp trưởng nhưng lại là thằng quậy nhất lớp, tôi thường hay rủ bọn bạn trong lớp nghịch đủ trò và lúc nào tôi cũng là thằng bị cô đưa lên bảng phạt đầu tiên,nhưng được cái tôi là lớp trưởng với lại học giỏi nhất lớp nên được thầy cô rất thương.mẹ tôi cũng dạy trong trường nên biết chuyện của tôi là về nhà lại đè đầu tôi ra đánh một trận nhừ tử.Tôi nhớ có lần mẹ tôi đánh tôi tới chảy máu phải nghỉ hoc 2 ngày.sau trận đòn đó mẹ tôi không bao giờ đánh tôi nữa mà chỉ khuyên răn tôi.Với bản tính ham chơi tôi đâu có chịu nghe lời mẹ mà vẫn tái phạm.Và sau những lần đó tôi thấy mẹ tôi buồn và dường như muốn khóc.Tôi yêu mẹ tôi lắm và sau này lớn lên tôi biết chuyện giữa ba mẹ tôi tôi lại càng yêu mẹ tôi hơn và thầm trách ba tôi.Lúc đó tôi đã nghĩ phải lám gì đó cho mẹ,tôi không quậy phá nữa mà chuyên tâm cố gắng học hành.Và kết quả là 9 năm tôi luôn la học sinh giỏi.Mẹ tôi rất vui và hài lòng về tôi
Đến năm cấp 3 tôi phải lên thị trấn trên huyện để học.thị trấn cách nhà tôi 10 cây số.mấy ngày đầu đi học tôi phải đạp xe đạp đi,thấy tôi vất vả mẹ tôi xin cho tôi ở lại nhà người quen.tôi ở lại từ thứ 2 đến thứ 7 chủ nhật là tôi lại về nhà.
Chiều thứ 7 hôm ấy sau tiết sinh họat lớp cuối tuần kéo dài.Tiếng trống vừa vang lên là tôi đã vội vã chạy ra khỏi lớp để kịp lấy xe về nhà vì ngoài trời sắp tối và sắp đổ mưa.Vừa chạy ra khỏi lớp thì rầm... tôi ngã ngửa không biết chuyện gì xảy ra.Tôi chống tay đứng dậy mắt ngó xung quanh thì ôi thôi :sách, vở,viết,lại còn có mấy cuốn truyện cônan của ai nữa chứ.Tôi vừa định thần lại thì thấy một tà áo dài lom khom nhặt sách vở,theo bản năng tôi cũng cúi xuống nhặt cuốn truyện ngay dưới chân mình đưa cho người ấy rồi chỉ biết lắp bắp:
-Xin........lỗi.....
Tưởng thế là xong vì trong đầu tôi bây giờ vẫn còn đang nôn nao vì trời sắp đổ mưa mà tôi thì chưa lấy xe.Tôi định bụng bước đi vì thấy người ấy không nói gì.Bước được hai ba bước tôi chợt quay đầu ngỏanh lại,trực giác cho tôi biết hình như có cái gì đó không ổn.Vẫn dáng điệu lom khom ấy đang tìm gì đó.Tôi thấy mình có lỗi nên không nỡ bước đi mà quay lại đứng cách sau lưng mấy bước tôi hỏi:
-Này còn tìm gì thế sao bạn chưa về hả?
Không ngỏanh mặt lên người ấy trả lời:
-Mình đang tìm cái kính.Không biết nó văng đâu mất rồi.Nó mà vỡ chắc chết quá.
Thế là không ai nhờ ai bảo mặc cho trời sắp tối tôi cũng lúi cúi xuống tìm cái kính mà đầu thì mong cho nó đừng có vỡ.Lụi hụi một hồi tìm hòai không thấy đầu óc tôi rối tung rối mù vì phần thấy có lỗi vì làm rớt kiếng,phần vì trời đã nhá nhem tối mà chưa về nhà sợ mẹ tôi lo lắng thế nào cũng đứng ngồi không yên.loay hoay chẳng biết làm sao định bụng đứng dậy thì....Mắt tôi sáng hẳn lên đầu óc như tỉnh ra tôi la lên sung sướng:
-Tìm ra rồi.
Tôi bước lại nhặt nó lên thì hỡi ôi không biết là nên vui hay nên buồn nữa vì hai cái tròng kính một bên thì trống lổng một bên thì chi chít vết nứt.Người ấy cũng đứng dậy bước đến bên tôi.Lúc này tôi nghĩ "thôi kệ nó tìm thấy là may rồi có gì mai xin tiền đền cũng được''.Tôi đưa kính cho người ấy thấy người ấy cầm kính trong tay mặt hơi buồn buồn tôi cũng ngại ngại,tự nhiên tôi lại tưởng tượng ra cái cảnh người ấy đeo cái kính mà môt bên trống một bên nứt tôi thấy buồn cười mà không dám lộ ra mặt.tôi phán luôn một câu:
-Tui xin lỗi... do tui nôn quá.Có gì mai tui đền cho nha,giờ tối rồi nhà bạn ở đâu để tui đưa dìa.
-Cảm ơn.Thui khỏi, tui ở trọ gần đây tui tự dìa được rồi.
Không biết nói sao nữa tui im luôn,người ấy bước trước tôi bước theo sau 2 gnười đi như 2 bóng ma không ai nói gì.trời thì mưa lâm râm.không hiểu sao lúc đó chân tôi không bước nhanh được, đầu óc trống rỗng hay suy nghĩ gì toi cũng không biết nữa chỉ biết lầm lũi theo sau như bị thôi miên.Đi tới cổng lớn trường thì người ấy rẽ trái tôi vẫn cứ đi theo,mà sao cũng kì ,người ấy cũng cứ im lặng không nói gì giống như không biết tôi đi sau hay là không thèm để ý tới tôi thì phải.Bỗng có tiếng xe máy rồ ga,tui như tỉnh cơn thôi miên nhớ lại là mình chưa lấy xe đạp,rồi còn phải về nữa chứ không biết mẹ ở nhà có sốt ruột không.Tôi quay lại chạy vội lại bãi giữ xe,bác bảo vệ trường" kiêm"giữ xe đang lấy cơm từ cái càmen mà người nhà vừa đem tới ra,tôi đi tới nói:
-Bác ơi cho con lấy xe.
Một giọng ồm ồm cất lên:
-Đú đỡn dới con nào hay sao mà giờ mới dìa hả.Đưa thẻ đây rồi vào dắt xe ra đi.Thanh niên tụi bay bây giờ hết biết luôn.
Tui cười cười lục trong cặp lấy thẻ xe ra đưa cho bác rồi vội vã chạy vào trong bãi lấy xe.Vì mọi người đã về hết nên trong bãi chỉ còn mỗi xe tôi.Nhanh chóng dắt xe ra,tới cồng bác bảo vệ đang ngồi ăn cơm lại phán cho một câu đùa:
-Bữa sau mà còn dìa trễ là bác giam luôn xe luôn người nha mày.
Tôi vừa phi lên con ngựa sắt vừa ngỏanh cồ lại nói:
-Con chỉ sợ giam con tốn cơm của bác thôi.hihi
Nói rồi tôi phóng vội ra khỏi cổng trường rẽ phải đi về.đi được một đọan đầu tôi lại nghĩ về chuyện khi nãy.Không biết giờ này người ấy về tới nhà chưa nhỉ?Hay là mình quay lai xem có gì biết chỗ ở nguời ta luôn,đường nào cũng về trễ rồi mà.Nghĩ là làm tôi quay xe lai chạy về phía cổng trường đi theo hướng lúc nãy người ấy đi cứ thế mà đạp dù không biết người ấy ở đâu ,dìa tới nhà hay là chưa.Đạp một đọan dài nguời thì chưa gặp lại gặp ngay một ngã ba,không biết rẽ trái hay phải đây.Thất vọng tràn trề tôi đành quay xe lại mà lủi thủi đạp về,sao nãy giờ tôi không thấy mệt mặc dù mồ hôi chảy ướt cả trán và sau lưng vậy mà giờ đạp xe về nghĩ tới đọan đường hơn 10 cây số mà tui thấy nản luôn.Vừa đạp tôi vừa nghĩ tới nguời ấy rồi tự lầm bầm chửi mình "Sao lúc nãy ngu dữ ta không hỏi nó tên gì học lớp nào?Đúng là ngu thật.''.Làm sao để mai gặp lại người ấy?Làm sao có tiền đền kính đây ta?...Những câu hỏi đó cứ đặt ra trong đầu tôi cho tới khi tôi về tới nhà mà không biết.Tôi dắt xe vào cổng và gọi :
-Mẹ ơi con về rồi.
Một người phụ nữ trong bộ đồ thun, mắt đeo kính(mẹ tôi chỉ đeo kính khi nào sọan bài,nhìn trông giống giáo sư lắm) bật đèn chạy ra giọng hớt hải:
-Sao về trễ dzậy con.Có sao hông.
-Không sao đâu mẹ ạh.Tại gần tới nhà thì bị lủng lốp xe đó mẹ...Tôi trả lời.Nhìn thấy tôi mình mẩy đầy mồ hôi nên chắc là mẹ cũng tin.
-Dậy hả,dậy mà mẹ tưởng có chuyện gì làm mẹ lo lắng quá.Thôi vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm con.Cơm canh mẹ nấu từ chiều chờ con dìa nguội ngắc hết rồi.
Thấy mẹ không hỏi gì thêm nên tôi dắt xe vào nhà cất rồi vào phòng cất tập sách lấy đồ ra nhà tắm tắm rửa sạch sẽ rồi vào bàn ăn cơm.Mẹ tôi đang dọn đồ ăn ra bàn.Tôi đi vào ôm mẹ hôn một cái vào má rồi nũng nịu:
-Con xin lỗi mẹ nha.Chắc mẹ chờ con về ăn cơm đói bụng lắm há.
-Thôi đi ông tướng ranh..chỉ được cái nịnh mẹ là giỏi,ngồi vào bàn ăn cơm đi rồi còn lên học bài nữa.
Tôi buông mẹ ra ngồi vào bàn.Bây giờ mới thấy đói bụng thật,với tôi được mẹ nấu cơm cho ăn là niềm hạnh phúc nhất trên đời này nhất là cả tuần mới được ăn một lần mà.Tôi làm liền hai chén,mẹ tôi nhìn tôi ăn mà cười ,gắp đồ ăn bỏ cho tôi.Ăn hết chén thứ hai có vẻ bắt đầu hơi no tôi ăn chậm lại.Mẹ tôi xới cơm cho tôi rồi hỏi chuyện học hành bữa nay cứ mỗi lần ăn cơm là mẹ tôi lại giáo huấn đủ điều,nào là phải cố gắng học hành, ở trên đó không được chơi bời lêu lổng,nào là...rồi thì là......ôi nghe mà muốn nhức đầu.Tôi cứ vừa ăn vừa dạ nói cái gì cũng dạ cho qua chuyện rồi đi vào phòng.Nhưng hôm nay lại khác tôi phải ngồi chịu trận vì phải chờ xin tiền để đền cho cái tội lỗi tôi vừa gây ra khi chiều.Bao nhiêu lời lẽ đều chui vô lỗ tai bên này là lại phóng nhanh ra lỗ tai bên kia mà không đọng lại gì hết.Rồi cũng đã đến lúc ''đài phát thanh'' kết thúc.Chỉ chờ có thế tôi hỏi xin mẹ ngay:
-Mẹ ơi mai cho con tiền đóng tiền học cua nha.
-Học cua gì.Bao nhiêu?.Mẹ hỏi
-Dạ con thấy học tóan lí hóa chưa đạt nên định xin tiền học cua để học thêm mấy bài nâng cao để mai mốt thi tốt nghiệp với đại học mẹ ạh.
-Con học hành sao thế,có phải lên đó không ai quản lí nên ham chơi bỏ bê học hành phải không hả?Con với chả cái nói bao nhiêu lần vậy mà....
Không để mẹ nói hết câu(nói nữa là tôi điếc luôn)tôi chen vào ngay:
-Đâu có con hoc vẫn bình thường mà.Mấy đứa bạn con đứa nào nó cũng đi học cua hết nên con hỏi dậy mẹ không cho thì thôi...Tôi nhăn mặt bĩu môi quay đi
-Tôi thì còn lạ gì anh chắc là lại xin tiền chơi điện tử hay chít chat chớ học hành gì.
-Đâu có con nói thiệt mà mẹ không cho thì thôi dậy...
-Thôi được rồi bao nhiêu?
Chỉ cần có thế, tui biết ngay mẹ chỉ hỏi vặn vẹo vậy thôi chớ với tài năng xin tiền cộng với miệng lữơi nịnh của tui thì thánh còn phải chịu chớ nói chi là người.Tôi ôm mẹ vào lòng và nói:
-Có 200 chớ nhiêu.Mẹ cho con nha.
-Thôi được rồi ông tướng.Giờ lên học bài đi.Đừng có nịnh đầm tui nữa mệt quá.
Tôi ôm lấy mẹ hôn rối rít vào mặt rồi vừa chạy vào phòng vừa la:
-Mẹ muôn năm con yêu mẹ nhất trên đời.
(Tôi biết mẹ tôi không hiểu vì sao tôi lại có cái hành động kì lạ như vậy đâu,ngay cả tôi nghĩ lại còn hông hiểu mà,bạn nào hiểu giải thích dùm tui coi)
Tối hôm đó có lẽ là tối dài nhất trong đời học sinh của tôi,không ngủ được,lâu lâu về muốn đi chơi mà không dám vì sợ mẹ chưởi(mỗi lần xin tiền là tôi phải ngoan ngoãn như thế đấy,chớ bình thường là cầm vở hai ba phút là tui kiếm đường dọt lẹ thôi).Ngồi trong phòng không học bài được bèn lấy tai phone nghe nhạc nghe cho đỡ buồn đầu tôi lại nghĩ đế chuyên ban chiều "không biết có gặp lại người ấy không,lỡ gặp thiệt phải làm gì ''.Muôn ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi cùng với những bài nhạc nhẹ trữ tình đã đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.Một ngày đã kết thúc ,có lẽ tôi sẽ có một giấc mơ đẹp(thực ra thì tôi đã mơ mình trở thành hòang tử cưỡi ngựa đi tìm một nàng công chúa không biết là đẹp hay xấu,ở đâu nữa.Nhưng tôi nghĩ có lẽ là đẹp vì tôi đẹp trai mà .he he).Ngày hôm sau là ngày chủ nhật một ngày chủ nhật dài và đầy những toan tính ngây thơ củ cái tuổi mới lớn.
(còn tiếp chưa viết)
Được sửa bởi nguyen quoc hung ngày Mon Dec 29, 2008 11:45 am; sửa lần 2.