1 10 phút thực hiện xong quyết định khó khăn nhất cuộc đời Thu Nov 06, 2008 11:02 pm
MsChip
Quản Trị Viên
Hết lớp 12, tôi vào TP HCM tiếp tục nhiệm vụ học hành để trở thành kỹ sư Điện như mơ ước của ba má. Trong những ngày đầu, tôi phải lăn lộn đi kiếm phòng trọ. May mắn tôi gặp 2 người bạn cùng lớp, thế là 3 người ở chung một căn phòng nhỏ với giá thuê là 200.000 đồng một tháng.
Khu chúng tôi là xóm lao động nghèo ở tỉnh lên Sài Gòn với đủ mọi thành phần khác nhau. Ở đó, tôi được tiếp xúc với một gia đình lao động có những đứa bé rất dễ thương, những cô công nhân hiền lành nhân hậu, những chàng thợ xây độc thân vui tính, những kỹ sư mới ra trường...
Cuộc sống mới bắt đầu. Tuy nhiên, càng học tôi càng cảm thấy mình không phù hợp với ngành đã chọn. Có vẻ cơ địa tôi không phù hợp với ngành Điện, mỗi lần thực hành, tôi cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng vì phải tiếp xúc với các thiết bị điện. Sau những lần phải học lại các môn về thực hành, tôi bắt đầu chán nản...
Hôm vừa rồi, tại khu nhà trọ, bà chủ nhà cãi nhau gay gắt với một gia đình trẻ bởi hình như đã 2 tháng rồi họ chưa đóng tiền nhà. Dạo này,đứa nhỏ bị đau nên chắc là chi phí thuốc men đã làm thâm hụt khoản tiền thuê nhà... Thật là tội nghiệp gia đình trẻ, chắc họ không thể vay tiền được hoặc họ đã vay nhiều người xung quanh để lo thuốc thang cho đứa bé.
Đêm, tôi nằm miên man suy nghĩ, quả là ở đây đâu phải chốn phồn hoa như mọi người ở quê vẫn suy nghĩ. Sài Gòn đẹp khi chúng ta dạo quanh các con đường lớn quận 1, nơi những con đường rộng hai bên là các tòa cao ốc, nơi các nam thanh nữ tú xế hộp lượn lờ, nơi có những nhà hàng sang trọng và shop thời trang đắt tiền.
Cuộc sống ở đây gắn liền với mưu sinh từng ngày. Chi phí thuê mướn nhà chiếm đến 30-40% thu nhập. Có thể nói nơi tôi đang ở có giá thuê rẻ nhất thành phố, thế mà hằng tháng vẫn có những người không đủ tiền hoặc không có tiền để đóng. Còn những nơi khác thì sao nhỉ?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu... Ngay hôm sau, tôi đi lang thang khắp những nơi có treo biển nhà đất, lân la hỏi thuê nhà, mua nhà. Quả thật, không thể nào tưởng tượng, nếu tính sơ sơ một căn nhà khoảng 40 m2 ở khu vực xa trung tâm như ở đây cũng có giá trị bằng 20 năm tiền lương của tôi sau khi ra trường. Như vậy, nếu tôi muốn mua được nhà chắc tôi phải để dành tiền trong 60 năm. Không thể nào tưởng tượng nổi.
Đến nhà người bạn học về Công nghệ thông tin, tôi đưa ra ý tưởng, nhưng thằng bạn bảo ngay: "Mày đúng là đồ khùng. Dân kinh doanh bất động sản đâu có biết gì về website, người nghèo, ít tiền lại càng không biết, mày làm để làm gì? Tiền đâu nuôi nó? Mày biết gì trong lĩnh vực này?". Tôi không nao lòng và bảo: "Mày cứ làm theo yêu cầu, bao nhiêu tiền tao sẽ trả dần". Thế là thằng bạn đồng ý theo quyết định điên khùng của tôi.
Tôi lân la xin vào giúp việc cho một văn phòng Luật bởi một số văn phòng này thường làm các dịch vụ giấy tờ về nhà đất. Là đồng hương miền trung và thấy tôi trình bày mong muốn hiểu biết về luật đất đai để phát triển website, anh giám đốc đồng ý cho tôi vào để rót nước pha trà và học hỏi mọi người.
Làm ở đây được nửa năm giúp tôi hiểu biết rõ về các loại giấy tờ nhà đất, về thừa kế và đặc biệt là cách đi của giấy tờ như thế nào, trà nước ra sao. Từ đó tôi mới hiểu rõ tại sao người bình thường đi làm các thủ tục hành chính vô cùng khó khăn mà cánh "cò" như chúng tôi có thể giải quyết nhanh hơn.
Trong thời gian ấy, tôi lên lớp ít hơn, đi làm ở văn phòng nhiều hơn, rồi đi dạy kèm nhiều hơn để có tiền trả cho cậu bạn làm web. Tôi chuyển nhà đến ở chung với bạn để cậu ta nó có thể làm web sao cho thật sát với ý tưởng của tôi. Nhờ đó, tôi cũng học lỏm được mấy công cụ để thiết kế, hiểu biết hơn về lập trình, về đồ họa.
Cuối cùng thì trang web "nhagiare.com" đã ra đời. Không phải là một website nhà đất đầu tiên nhưng đây lại là website nhà đất mở đầu tiên. Sau những tháng ngày cập nhật dữ liệu và quảng bá trên các diễn đàn,khách hàng đủ mọi thành phần già, trẻ, sinh viên, trí thức, độc thân... đã nhờ tôi kiếm nhà thuê giá rẻ, nhà bán giá rẻ, nhà trả góp, hỏi về dịch vụ cho vay của ngân hàng. Tôi giúp đỡ họ, còn chủ nhà trả tiền cho tôi. Số tiền thu được cũng khá lớn mà công việc không quá khó.
Tháng 5/2007, sau khi trải qua 2,5 năm tại trường đại học, trong buổi học đầu tiên môn lý thuyết điều khiển tự động, một thầy giáo trẻ đã mở đầu buổi học bằng cuộc nói chuyện về ngành nghề. Thầy nói nhiều về cuộc đời mình. Tôi thấy có một nét đượm buồn trong câu nói "Tôi đã phí một thời gian rất dài cho một cuộc sống an phận và hôm nay tôi có mặt ở đây để dạy các em".
Đến giờ giải lao, tôi chạy đến và hỏi: "Nếu trở lại năm 25 tuổi, thầy có thay đổi định hướng của mình ngày xưa?". Thầy liền bảo: "Chắc chắn là thầy sẽ liều với ước mơ của mình". Nghe đến đó, ngay lập tức tôi xuống văn phòng khoa và làm thủ tục rút hồ sơ mà không bảo lưu kết quả.
Một quyết định khó khăn nhất cuộc đời được tôi thực hiện trong 10 phút đồng hồ. Cuộc sống mới lại bắt đầu... cho ước mơ của tôi.
Khu chúng tôi là xóm lao động nghèo ở tỉnh lên Sài Gòn với đủ mọi thành phần khác nhau. Ở đó, tôi được tiếp xúc với một gia đình lao động có những đứa bé rất dễ thương, những cô công nhân hiền lành nhân hậu, những chàng thợ xây độc thân vui tính, những kỹ sư mới ra trường...
Cuộc sống mới bắt đầu. Tuy nhiên, càng học tôi càng cảm thấy mình không phù hợp với ngành đã chọn. Có vẻ cơ địa tôi không phù hợp với ngành Điện, mỗi lần thực hành, tôi cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng vì phải tiếp xúc với các thiết bị điện. Sau những lần phải học lại các môn về thực hành, tôi bắt đầu chán nản...
Hôm vừa rồi, tại khu nhà trọ, bà chủ nhà cãi nhau gay gắt với một gia đình trẻ bởi hình như đã 2 tháng rồi họ chưa đóng tiền nhà. Dạo này,đứa nhỏ bị đau nên chắc là chi phí thuốc men đã làm thâm hụt khoản tiền thuê nhà... Thật là tội nghiệp gia đình trẻ, chắc họ không thể vay tiền được hoặc họ đã vay nhiều người xung quanh để lo thuốc thang cho đứa bé.
Đêm, tôi nằm miên man suy nghĩ, quả là ở đây đâu phải chốn phồn hoa như mọi người ở quê vẫn suy nghĩ. Sài Gòn đẹp khi chúng ta dạo quanh các con đường lớn quận 1, nơi những con đường rộng hai bên là các tòa cao ốc, nơi các nam thanh nữ tú xế hộp lượn lờ, nơi có những nhà hàng sang trọng và shop thời trang đắt tiền.
Cuộc sống ở đây gắn liền với mưu sinh từng ngày. Chi phí thuê mướn nhà chiếm đến 30-40% thu nhập. Có thể nói nơi tôi đang ở có giá thuê rẻ nhất thành phố, thế mà hằng tháng vẫn có những người không đủ tiền hoặc không có tiền để đóng. Còn những nơi khác thì sao nhỉ?
Một ý tưởng lóe lên trong đầu... Ngay hôm sau, tôi đi lang thang khắp những nơi có treo biển nhà đất, lân la hỏi thuê nhà, mua nhà. Quả thật, không thể nào tưởng tượng, nếu tính sơ sơ một căn nhà khoảng 40 m2 ở khu vực xa trung tâm như ở đây cũng có giá trị bằng 20 năm tiền lương của tôi sau khi ra trường. Như vậy, nếu tôi muốn mua được nhà chắc tôi phải để dành tiền trong 60 năm. Không thể nào tưởng tượng nổi.
Đến nhà người bạn học về Công nghệ thông tin, tôi đưa ra ý tưởng, nhưng thằng bạn bảo ngay: "Mày đúng là đồ khùng. Dân kinh doanh bất động sản đâu có biết gì về website, người nghèo, ít tiền lại càng không biết, mày làm để làm gì? Tiền đâu nuôi nó? Mày biết gì trong lĩnh vực này?". Tôi không nao lòng và bảo: "Mày cứ làm theo yêu cầu, bao nhiêu tiền tao sẽ trả dần". Thế là thằng bạn đồng ý theo quyết định điên khùng của tôi.
Tôi lân la xin vào giúp việc cho một văn phòng Luật bởi một số văn phòng này thường làm các dịch vụ giấy tờ về nhà đất. Là đồng hương miền trung và thấy tôi trình bày mong muốn hiểu biết về luật đất đai để phát triển website, anh giám đốc đồng ý cho tôi vào để rót nước pha trà và học hỏi mọi người.
Làm ở đây được nửa năm giúp tôi hiểu biết rõ về các loại giấy tờ nhà đất, về thừa kế và đặc biệt là cách đi của giấy tờ như thế nào, trà nước ra sao. Từ đó tôi mới hiểu rõ tại sao người bình thường đi làm các thủ tục hành chính vô cùng khó khăn mà cánh "cò" như chúng tôi có thể giải quyết nhanh hơn.
Trong thời gian ấy, tôi lên lớp ít hơn, đi làm ở văn phòng nhiều hơn, rồi đi dạy kèm nhiều hơn để có tiền trả cho cậu bạn làm web. Tôi chuyển nhà đến ở chung với bạn để cậu ta nó có thể làm web sao cho thật sát với ý tưởng của tôi. Nhờ đó, tôi cũng học lỏm được mấy công cụ để thiết kế, hiểu biết hơn về lập trình, về đồ họa.
Cuối cùng thì trang web "nhagiare.com" đã ra đời. Không phải là một website nhà đất đầu tiên nhưng đây lại là website nhà đất mở đầu tiên. Sau những tháng ngày cập nhật dữ liệu và quảng bá trên các diễn đàn,khách hàng đủ mọi thành phần già, trẻ, sinh viên, trí thức, độc thân... đã nhờ tôi kiếm nhà thuê giá rẻ, nhà bán giá rẻ, nhà trả góp, hỏi về dịch vụ cho vay của ngân hàng. Tôi giúp đỡ họ, còn chủ nhà trả tiền cho tôi. Số tiền thu được cũng khá lớn mà công việc không quá khó.
Tháng 5/2007, sau khi trải qua 2,5 năm tại trường đại học, trong buổi học đầu tiên môn lý thuyết điều khiển tự động, một thầy giáo trẻ đã mở đầu buổi học bằng cuộc nói chuyện về ngành nghề. Thầy nói nhiều về cuộc đời mình. Tôi thấy có một nét đượm buồn trong câu nói "Tôi đã phí một thời gian rất dài cho một cuộc sống an phận và hôm nay tôi có mặt ở đây để dạy các em".
Đến giờ giải lao, tôi chạy đến và hỏi: "Nếu trở lại năm 25 tuổi, thầy có thay đổi định hướng của mình ngày xưa?". Thầy liền bảo: "Chắc chắn là thầy sẽ liều với ước mơ của mình". Nghe đến đó, ngay lập tức tôi xuống văn phòng khoa và làm thủ tục rút hồ sơ mà không bảo lưu kết quả.
Một quyết định khó khăn nhất cuộc đời được tôi thực hiện trong 10 phút đồng hồ. Cuộc sống mới lại bắt đầu... cho ước mơ của tôi.