1 Cuốn sách cuối cùng Thu Apr 23, 2009 11:41 pm
MsChip
Quản Trị Viên
Cô muốn có một nơi yên tĩnh để chính cô bình tâm lại nhưng, cô không biết là nơi nào...
Thói quen của cô, mỗi cuộc tình là một cuốn sách. Cô thích viết lại tất cả những tâm tư, suy nghĩ của mình về người ấy, về khoảng thời gian bên nhau, dù có vui hay buồn. Có thế nào, cô cũng viết vào sách, viết tất cả và sắp nó thật ngay ngắn trên giá sách của mình...
Cô lưu trữ tất cả, từ mối tình đầu cho đến hôm nay. Cô không để sót một ngày nào, dù ngày ấy cô hạnh phúc nhất hay tồi tệ nhất. Tất cả các cuốn sách của cô đều được cất giữ rất cẩn thận, gọn ghẽ và ngăn nắp. Mỗi khi rảnh rỗi và một mình, cô thích mở lại những cuốn sách mình từng viết và đọc lại, cảm nhận lại các cuộc tình đã đi qua của mình.
Cô không hối tiếc điều gì cả, đơn giản, những người đàn ông đến với cô rất chân thành, rất yêu cô, chỉ đơn giản, đến 1 phút nào đó, cả 2 không còn tiếng nói chung và rồi chia tay, chia tay trong êm ấm, không cãi vã, không hối tiếc. Chỉ có đôi lúc, cô buồn và khóc một mình. Bản thân cô, cũng khá mệt mỏi với cuộc sống của chính mình.
Cô ghét cứ đến rồi đi, cứ vui vẻ rồi bật khóc. Lần này cũng vậy, cô từng hy vọng đây là cuốn sách cuối cùng của mình, ấy vậy mà, giờ đây, cô vừa khóc vừa cố viết nốt những trang cuối. Bỗng suy nghĩ về người ấy... trống rỗng. Mọi thứ trong cô như một tờ giấy trắng, không gì cả, trống... tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Đọc lại những trang cũ, những trang đầu tiên, khóc một cách không kiểm soát, chính bản thân cô cũng không biết điều gì đang diễn ra. Sự thật là chuyện gì, cả hai đang rất vui vẻ. Chỉ mới đây thôi, còn rất vui vẻ, vậy mà, vài ngày trôi qua mọi thứ tồi tệ đến không tưởng. Cô không trách móc, chỉ khó hiểu và đột ngột thất vọng. Rỗng, trống rỗng quá...
Mặc áo khoác vào, cô bước ra đường. Trời lạnh quá, dạo này đột nhiên lạnh một cách khủng khiếp. Kéo cổ áo cao lên tí, cô sải chân trên phố. Đường phố tấp nập quá. Mấy ngày nay, cô hay lang thang khắp nơi không điểm đến, cô chẳng biết mình đi đâu, chỉ biết mình lang thang khắp nơi. Một mình. Gió lạnh lướt qua mái tóc cô, buốt đôi má cô. Vội đưa tay lau khô giọt nước mắt, cô lầm lũi. Mọi người có lẽ sẽ ngạc nhiên khi thấy cô vừa đi vội vã vừa khóc, chẳng hiểu điều gì đang diễn ra với cô. Sắp kết thúc một năm, trong khi mọi người đang nô nức đón mừng những niềm vui mới, còn cô đang khóc lóc mà chẳng rõ vì lí do gì.
Ngồi xuống chỗ đợi xe bus, mệt mỏi, đã bao ngày rồi, cô lang thang, không xác định được mình cần gì, muốn đến đâu. Mệt mỏi. Chợt cô nghĩ, nếu ngày trước, cô cứ đóng chặt con tim mình lại, có lẽ giờ đây cô không phải như thế này, tồi tệ đến bản thân cô không kiểm soát được... vì, cô từng hy vọng, hy vọng nhiều lắm... và rồi giờ đây... ngồi đây... một mình và lặng lẽ.
Trời lạnh quá. Muốn nghỉ ngơi, muốn ngả lưng xuống đâu đó, ngủ một giấc, mấy ngày gần đây gần như cô không ngủ. Dù cố gắng dỗ dành lấy chính mình để ngủ đi, nhưng không chợp mắt được... Uống thuốc, không rõ là cô đã dùng bao nhiêu thuốc để kiềm chế cơn nhức đầu của mình chỉ để dễ dàng rơi vào giấc ngủ hơn.
Cô muốn có một nơi yên tĩnh để chính cô bình tâm lại nhưng, cô không biết là nơi nào... Giờ cô không thể và cũng không muốn quay về nhà của mình, chẳng biết sẽ phải giải thích gì với gia đình mình. Một mình cô chống chọi. Một mình cô đối diện với gia đình mình, với biết bao câu hỏi. Cô không biết mình sẽ phải giải thích gì. Vì lí do gì, vì chính cô cũng đang thắc mắc, không lời giải đáp... Bỗng cảm thấy đau, đau lắm.
Lê bước về nhà. Cố gắng, ngồi viết nốt trang còn lại. Chỉ cần cho nó một kết thúc. Một kết thúc và một lí do. Hoặc chỉ để một dấu chấm hết là được, hoặc chỉ là dấu 3 chấm bỏ lửng ở đó. Vì chính người ấy cũng chỉ để lại cho cô có thế thôi. Đặt bút xuống, với tay lấy lọ thuốc. Lại uống, mệt mỏi quá. Tự dưng, lúc này, cô thèm được ngủ hơn bao giờ hết, uống rồi đi ngủ. Ngày mai sẽ ra sao?Và rồi ngày mai...
Tôi chẳng biết ngày mai sẽ thế nào với cô ấy, tùy theo tâm trạng của người đọc mà chọn cho cô ấy một kết thúc nhé.
Kết thúc 1: Và rồi ngày mai cũng đến. Cô đứng đó, nhìn bố mẹ cô đang khóc. Bố cô với tay đến những cuốn nhật ký của cô... bỏ chúng vào thùng... dọn dẹp lại chiếc bàn. Ông rơi nước mắt khi đóng lại cuốn nhật ký, mẹ cô, ngồi đấy, thẫn thờ nhìn, lau những giọt nước mắt đang rơi và vuốt mái tóc của cô. Nhìn họ, cô chỉ muốn ôm chầm lấy, nói rằng cô yêu họ biết bao. Nhưng sao tiếng nói không bật thành lời. Cảm giác thấy mình nhẹ bẫng. Muốn khóc mà sao không thể rơi nước mắt. Chỉ biết, mình lơ lửng.
Kết thúc 2: Và rồi ngày mai cũng đến. Thức giấc sau một đêm ngủ vùi, giờ mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Cô với tay mở cửa sổ. Ngoài kia, trời đẹp biết bao. Thế mà mấy ngày nay, cô ủ rũ, khóc lóc. Mỉm cười, gấp cuốn nhật ký mà cô tưởng chừng là cuốn cuối cùng lại, nhét nó vào kệ. Điểm danh các cuốn sách mà cô đang sở hữu. Chợt thoáng buồn. Nhưng không sao, cô quá quen với nó. Biết bao người đến và đi. Cô biết thế nào cũng có ngày này, nhưng vẫn hy vọng vào ngày mai.
Hy vọng, ngày mai, sẽ có người muốn bên cô thật sự. Bước chân xuống phố, ghé vào hiệu sách. Chọn cho mình một cuốn nhật ký mới...
Kết thúc 3: Và rồi ngày mai cũng đến... Cô nằm lì trên giường. Suy nghĩ. Nhấc điện thoại lên và gọi cho người ấy...
(sưu tầm)
Thói quen của cô, mỗi cuộc tình là một cuốn sách. Cô thích viết lại tất cả những tâm tư, suy nghĩ của mình về người ấy, về khoảng thời gian bên nhau, dù có vui hay buồn. Có thế nào, cô cũng viết vào sách, viết tất cả và sắp nó thật ngay ngắn trên giá sách của mình...
Cô lưu trữ tất cả, từ mối tình đầu cho đến hôm nay. Cô không để sót một ngày nào, dù ngày ấy cô hạnh phúc nhất hay tồi tệ nhất. Tất cả các cuốn sách của cô đều được cất giữ rất cẩn thận, gọn ghẽ và ngăn nắp. Mỗi khi rảnh rỗi và một mình, cô thích mở lại những cuốn sách mình từng viết và đọc lại, cảm nhận lại các cuộc tình đã đi qua của mình.
Cô không hối tiếc điều gì cả, đơn giản, những người đàn ông đến với cô rất chân thành, rất yêu cô, chỉ đơn giản, đến 1 phút nào đó, cả 2 không còn tiếng nói chung và rồi chia tay, chia tay trong êm ấm, không cãi vã, không hối tiếc. Chỉ có đôi lúc, cô buồn và khóc một mình. Bản thân cô, cũng khá mệt mỏi với cuộc sống của chính mình.
Cô ghét cứ đến rồi đi, cứ vui vẻ rồi bật khóc. Lần này cũng vậy, cô từng hy vọng đây là cuốn sách cuối cùng của mình, ấy vậy mà, giờ đây, cô vừa khóc vừa cố viết nốt những trang cuối. Bỗng suy nghĩ về người ấy... trống rỗng. Mọi thứ trong cô như một tờ giấy trắng, không gì cả, trống... tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Đọc lại những trang cũ, những trang đầu tiên, khóc một cách không kiểm soát, chính bản thân cô cũng không biết điều gì đang diễn ra. Sự thật là chuyện gì, cả hai đang rất vui vẻ. Chỉ mới đây thôi, còn rất vui vẻ, vậy mà, vài ngày trôi qua mọi thứ tồi tệ đến không tưởng. Cô không trách móc, chỉ khó hiểu và đột ngột thất vọng. Rỗng, trống rỗng quá...
Mặc áo khoác vào, cô bước ra đường. Trời lạnh quá, dạo này đột nhiên lạnh một cách khủng khiếp. Kéo cổ áo cao lên tí, cô sải chân trên phố. Đường phố tấp nập quá. Mấy ngày nay, cô hay lang thang khắp nơi không điểm đến, cô chẳng biết mình đi đâu, chỉ biết mình lang thang khắp nơi. Một mình. Gió lạnh lướt qua mái tóc cô, buốt đôi má cô. Vội đưa tay lau khô giọt nước mắt, cô lầm lũi. Mọi người có lẽ sẽ ngạc nhiên khi thấy cô vừa đi vội vã vừa khóc, chẳng hiểu điều gì đang diễn ra với cô. Sắp kết thúc một năm, trong khi mọi người đang nô nức đón mừng những niềm vui mới, còn cô đang khóc lóc mà chẳng rõ vì lí do gì.
Ngồi xuống chỗ đợi xe bus, mệt mỏi, đã bao ngày rồi, cô lang thang, không xác định được mình cần gì, muốn đến đâu. Mệt mỏi. Chợt cô nghĩ, nếu ngày trước, cô cứ đóng chặt con tim mình lại, có lẽ giờ đây cô không phải như thế này, tồi tệ đến bản thân cô không kiểm soát được... vì, cô từng hy vọng, hy vọng nhiều lắm... và rồi giờ đây... ngồi đây... một mình và lặng lẽ.
Trời lạnh quá. Muốn nghỉ ngơi, muốn ngả lưng xuống đâu đó, ngủ một giấc, mấy ngày gần đây gần như cô không ngủ. Dù cố gắng dỗ dành lấy chính mình để ngủ đi, nhưng không chợp mắt được... Uống thuốc, không rõ là cô đã dùng bao nhiêu thuốc để kiềm chế cơn nhức đầu của mình chỉ để dễ dàng rơi vào giấc ngủ hơn.
Cô muốn có một nơi yên tĩnh để chính cô bình tâm lại nhưng, cô không biết là nơi nào... Giờ cô không thể và cũng không muốn quay về nhà của mình, chẳng biết sẽ phải giải thích gì với gia đình mình. Một mình cô chống chọi. Một mình cô đối diện với gia đình mình, với biết bao câu hỏi. Cô không biết mình sẽ phải giải thích gì. Vì lí do gì, vì chính cô cũng đang thắc mắc, không lời giải đáp... Bỗng cảm thấy đau, đau lắm.
Lê bước về nhà. Cố gắng, ngồi viết nốt trang còn lại. Chỉ cần cho nó một kết thúc. Một kết thúc và một lí do. Hoặc chỉ để một dấu chấm hết là được, hoặc chỉ là dấu 3 chấm bỏ lửng ở đó. Vì chính người ấy cũng chỉ để lại cho cô có thế thôi. Đặt bút xuống, với tay lấy lọ thuốc. Lại uống, mệt mỏi quá. Tự dưng, lúc này, cô thèm được ngủ hơn bao giờ hết, uống rồi đi ngủ. Ngày mai sẽ ra sao?Và rồi ngày mai...
Tôi chẳng biết ngày mai sẽ thế nào với cô ấy, tùy theo tâm trạng của người đọc mà chọn cho cô ấy một kết thúc nhé.
Kết thúc 1: Và rồi ngày mai cũng đến. Cô đứng đó, nhìn bố mẹ cô đang khóc. Bố cô với tay đến những cuốn nhật ký của cô... bỏ chúng vào thùng... dọn dẹp lại chiếc bàn. Ông rơi nước mắt khi đóng lại cuốn nhật ký, mẹ cô, ngồi đấy, thẫn thờ nhìn, lau những giọt nước mắt đang rơi và vuốt mái tóc của cô. Nhìn họ, cô chỉ muốn ôm chầm lấy, nói rằng cô yêu họ biết bao. Nhưng sao tiếng nói không bật thành lời. Cảm giác thấy mình nhẹ bẫng. Muốn khóc mà sao không thể rơi nước mắt. Chỉ biết, mình lơ lửng.
Kết thúc 2: Và rồi ngày mai cũng đến. Thức giấc sau một đêm ngủ vùi, giờ mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn. Cô với tay mở cửa sổ. Ngoài kia, trời đẹp biết bao. Thế mà mấy ngày nay, cô ủ rũ, khóc lóc. Mỉm cười, gấp cuốn nhật ký mà cô tưởng chừng là cuốn cuối cùng lại, nhét nó vào kệ. Điểm danh các cuốn sách mà cô đang sở hữu. Chợt thoáng buồn. Nhưng không sao, cô quá quen với nó. Biết bao người đến và đi. Cô biết thế nào cũng có ngày này, nhưng vẫn hy vọng vào ngày mai.
Hy vọng, ngày mai, sẽ có người muốn bên cô thật sự. Bước chân xuống phố, ghé vào hiệu sách. Chọn cho mình một cuốn nhật ký mới...
Kết thúc 3: Và rồi ngày mai cũng đến... Cô nằm lì trên giường. Suy nghĩ. Nhấc điện thoại lên và gọi cho người ấy...
(sưu tầm)