1 Đi qua cơn mưa Wed Mar 11, 2009 2:11 am
MsChip
Quản Trị Viên
1. Tôi lang thang trên phố rồi rẽ vào một quán cà phê quen thuộc, quán có không gian thật đẹp, cảm giác thật ấm áp và gần gũi. Hôm nay quán đông khách, tôi loay hoay đưa mắt tìm chỗ ngồi và dừng lại ở chỗ em, em ngồi đó, một mình, một cà phê đen và trên môi vẫn là một điếu thuốc. Tôi cười thầm, ở cái thị trấn nhỏ nhoi này thì có cái gì là bí mật đâu, em - tôi chưa quen nhưng không thể nói là không biết mặt nhau.
Tôi bước về phía đó, mỉm cười chào xin phép em được ngồi cùng bàn. Chỉ một cái gật đầu nhẹ bẫng. Em - một người đàn bà với một vẻ đẹp mặn mà làm cho bao gã phải liếc nhìn với ánh mắt thèm thuồng khi đi trên phố. Mọi người coi em là người đàn bà có lối sống buông thả mà sau này khi đã thân với em hơn, em cũng chả phủ nhận điều đó.
Tôi ngồi xuống, châm thuốc, dạo này tôi hút thuốc cũng hơi nhiều thì phải, tôi tự thấy thế. Nhấm nháp chút cà phê với ánh mắt lơ đãng nhưng vẫn phải liếc nhìn về phía em. Một điều rất ngạc nhiên với tôi khi đó trên tay em cầm tập "Cuốn theo chiều gió" - một cuốn mà tôi thích nhất.
Tôi bắt chuyện với em, câu chuyện khơi mào rồi đi vào nội dung cuốn truyện mà em cầm. Chúng tôi nói rất nhiều, nhiều thứ về Rett và Scarlett, khoảng cách giữa chúng tôi dường như đã được thu hẹp lại nhờ cuốn truyện đó. Có lẽ khi con người ta có một điểm chung nào đó thì sẽ có cảm giác gần gũi với nhau hơn.
2. - "Cháu chào chú" - giọng con bé thật vui vẻ.
- "Chú chào Bông, chú có quà cho Bông nè. Thích hông? " - Tôi nói và giơ con gấu bông ra trước mắt con bé.
- "Cho chú thơm cái nào, Bông của chú ngoan quá". - Tôi vừa nói vừa bế con bé lên.
- "Sao anh không chịu lấy vợ?" - bất chợt em quay ra hỏi tôi.
- "Không có ai chịu lấy anh hết" - Tôi trả lời và mỉm cười. Nhưng dường như có một cái gì đó tức tức trong lồng ngực tôi lúc đó.
Tôi hay đến nhà em chơi, nhà chỉ có 2 mẹ con. Hai vợ chồng chia tay từ trước khi hai mẹ con em về nước. Chồng em đã bỏ hai mẹ con em để đến với một người khác và hiện vẫn sống ở nước ngoài, đó là theo lời em kể với tôi như vậy. Dường như trong em có một nỗi đau đang âm ỉ cháy.
3. Buổi tối ở cái thị trấn nhỏ xíu này thật yên bình, mọi thứ cứ lặng lẽ và êm đềm như vậy, cả không gian và thời gian. Nhiều lúc điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngắt. Tôi đang ngồi nhâm nhi tách cà phê thì em gọi điện.
- "Anh có thể đón em được chứ?" tôi nghe giọng em lúc đó đã hơi say say. Tôi đoán có lẽ vừa đi nhậu với bạn. Em có rất nhiều mối quan hệ còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Thực ra tôi không thích những mối quan hệ kiểu như em lắm.
- "Ok... Chỗ nào?".
Tiếng tít... tít... của điện thoại phía bên kia làm tôi có chút cảm giác trống vắng. Tôi thường có thói quen là người dập máy sau cùng và xóa hết các tin nhắn khi vừa đọc xong. Cũng chẳng biết thói quen đó hình thành từ khi nào nữa.
Tôi đưa em về đến cổng, lúc đó em cũng đã phê phê rượu, nhìn bước chân líu ríu và mãi mới mở cổng được của em thì tôi biết.
- "Thôi, anh về đây." - Tôi nói.
- "Anh không muốn cùng em sao?" - Bất chợt em hỏi tôi. Hơi chút khựng người lại, tôi quay lại nhìn em và khẽ lắc đầu.
- "Không phải tất cả đàn ông đều muốn thế sao? Giả dối. Anh cũng giả dối hết. Tất cả đàn ông đều đểu như nhau" - Em nói gần như gào nên.
- "Em vào nhà nghỉ đi. Lúc khác ta nói chuyện." - Tôi nói rồi lên xe đi thẳng. Tôi hiểu tảng băng quá khứ lại đang đè nặng lên em. Em vẫn vùng vẫy trong đó mà chưa thoát ra được.
Tôi về đến nhà thì nhận được tin nhắn của em: "Hôm nay em uống hơi nhiều. Xin lỗi anh".
- "Không có gì đâu mà. Em ổn rồi chứ? Đi nghỉ đi" - Tôi trả lời.
- "Dạ. Anh ngủ ngon".
- "Ngủ ngon". Tôi trả lời rồi thả mình theo tiếng nhạc mơ hồ và day dứt của bản "Smoke gets in your eyes". Ngoài trời đang mưa.
4. Mưa...
Sao dạo này trời hay mưa vậy?
Tôi vừa chạy vào trú mưa trước cửa hiệu tạp hóa thì cũng thấy em chạy đến. Tôi rút thuốc ra và mời em một điếu. Chúng tôi vừa hút vừa nhìn trời mưa, thả những làn khói thuốc mỏng bay vào trong cơn mưa, em cất tiếng phá tan sự im lặng giữa chúng tôi.
- "Anh có vẻ thích mưa nhỉ ?"
- "Không. Anh thích cầu vồng." Tôi mỉm cười và em cũng vậy.
- "Nhưng muốn thấy cầu vồng ta phải đi qua những cơn mưa. Dù đó chỉ là cầu vồng khuyết." Tôi nói tiếp và nhìn vào em, lần này thì tôi không cười. Dường như em cũng hiểu lời tôi nói. Tôi không thấy em cười nữa. Lại một sự im lặng diễn ra giữa chúng tôi.
5.
- "Anh ơi..Anh của ngốc ơi? Anh đang làm gì đấy?
- "Ơi..Anh nè. Anh đang nhớ ngốc của anh."
- "Anh nhớ ngốc nhiều không?’
- "Anh nhớ ngốc nhiều."
- "Nhiều là bao nhiêu?
- "Nhiều là rất nhiều nhiều"
Tôi choàng tỉnh giấc, anh nắng ban mai khẽ tràn qua khung cửa sổ rọi vào mắt tôi. "Chỉ là giấc mơ thôi, phải, chỉ là mơ" tôi tự nhủ. Mọi thứ đã qua lâu rồi mà, qua lâu rồi...Tất cả chỉ là quá khứ. Chúng ta chỉ là hai kẻ cô đơn gặp nhau trên một đoạn đường, tưởng rằng sẽ đi bên nhau mãi nhưng đến ngã ba đường, em rẽ trái còn anh rẽ phải, đến khi ngoảnh lại chỉ thấy những xót xa.
Khi hai sự cô đơn bên nhau, chúng ta đã dễ lầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng mọi thứ chỉ là ngộ nhận, chỉ là ngộ nhận mà thôi .
"Xét cho cùng ngày mai là một ngày mới," tôi bất chợt nghĩ đến câu nói của Scarlett rồi mỉm cười. Phải, ngày mai là một ngày mới. Ngày mai sẽ tốt hơn thôi. Ngày mai... ta sẽ lại nhìn thấy cầu vồng khi đã đi qua cơn mưa.
Viết cho đêm lang thang qua nỗi cô đơn ...
Tôi bước về phía đó, mỉm cười chào xin phép em được ngồi cùng bàn. Chỉ một cái gật đầu nhẹ bẫng. Em - một người đàn bà với một vẻ đẹp mặn mà làm cho bao gã phải liếc nhìn với ánh mắt thèm thuồng khi đi trên phố. Mọi người coi em là người đàn bà có lối sống buông thả mà sau này khi đã thân với em hơn, em cũng chả phủ nhận điều đó.
Tôi ngồi xuống, châm thuốc, dạo này tôi hút thuốc cũng hơi nhiều thì phải, tôi tự thấy thế. Nhấm nháp chút cà phê với ánh mắt lơ đãng nhưng vẫn phải liếc nhìn về phía em. Một điều rất ngạc nhiên với tôi khi đó trên tay em cầm tập "Cuốn theo chiều gió" - một cuốn mà tôi thích nhất.
Tôi bắt chuyện với em, câu chuyện khơi mào rồi đi vào nội dung cuốn truyện mà em cầm. Chúng tôi nói rất nhiều, nhiều thứ về Rett và Scarlett, khoảng cách giữa chúng tôi dường như đã được thu hẹp lại nhờ cuốn truyện đó. Có lẽ khi con người ta có một điểm chung nào đó thì sẽ có cảm giác gần gũi với nhau hơn.
2. - "Cháu chào chú" - giọng con bé thật vui vẻ.
- "Chú chào Bông, chú có quà cho Bông nè. Thích hông? " - Tôi nói và giơ con gấu bông ra trước mắt con bé.
- "Cho chú thơm cái nào, Bông của chú ngoan quá". - Tôi vừa nói vừa bế con bé lên.
- "Sao anh không chịu lấy vợ?" - bất chợt em quay ra hỏi tôi.
- "Không có ai chịu lấy anh hết" - Tôi trả lời và mỉm cười. Nhưng dường như có một cái gì đó tức tức trong lồng ngực tôi lúc đó.
Tôi hay đến nhà em chơi, nhà chỉ có 2 mẹ con. Hai vợ chồng chia tay từ trước khi hai mẹ con em về nước. Chồng em đã bỏ hai mẹ con em để đến với một người khác và hiện vẫn sống ở nước ngoài, đó là theo lời em kể với tôi như vậy. Dường như trong em có một nỗi đau đang âm ỉ cháy.
3. Buổi tối ở cái thị trấn nhỏ xíu này thật yên bình, mọi thứ cứ lặng lẽ và êm đềm như vậy, cả không gian và thời gian. Nhiều lúc điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngắt. Tôi đang ngồi nhâm nhi tách cà phê thì em gọi điện.
- "Anh có thể đón em được chứ?" tôi nghe giọng em lúc đó đã hơi say say. Tôi đoán có lẽ vừa đi nhậu với bạn. Em có rất nhiều mối quan hệ còn tôi thì hoàn toàn ngược lại. Thực ra tôi không thích những mối quan hệ kiểu như em lắm.
- "Ok... Chỗ nào?".
Tiếng tít... tít... của điện thoại phía bên kia làm tôi có chút cảm giác trống vắng. Tôi thường có thói quen là người dập máy sau cùng và xóa hết các tin nhắn khi vừa đọc xong. Cũng chẳng biết thói quen đó hình thành từ khi nào nữa.
Tôi đưa em về đến cổng, lúc đó em cũng đã phê phê rượu, nhìn bước chân líu ríu và mãi mới mở cổng được của em thì tôi biết.
- "Thôi, anh về đây." - Tôi nói.
- "Anh không muốn cùng em sao?" - Bất chợt em hỏi tôi. Hơi chút khựng người lại, tôi quay lại nhìn em và khẽ lắc đầu.
- "Không phải tất cả đàn ông đều muốn thế sao? Giả dối. Anh cũng giả dối hết. Tất cả đàn ông đều đểu như nhau" - Em nói gần như gào nên.
- "Em vào nhà nghỉ đi. Lúc khác ta nói chuyện." - Tôi nói rồi lên xe đi thẳng. Tôi hiểu tảng băng quá khứ lại đang đè nặng lên em. Em vẫn vùng vẫy trong đó mà chưa thoát ra được.
Tôi về đến nhà thì nhận được tin nhắn của em: "Hôm nay em uống hơi nhiều. Xin lỗi anh".
- "Không có gì đâu mà. Em ổn rồi chứ? Đi nghỉ đi" - Tôi trả lời.
- "Dạ. Anh ngủ ngon".
- "Ngủ ngon". Tôi trả lời rồi thả mình theo tiếng nhạc mơ hồ và day dứt của bản "Smoke gets in your eyes". Ngoài trời đang mưa.
...I am without my love
Now laughing friends deride
Tears I cannot hide
Ohh so I smile and say
When a lovely flame dies
Smoke gets in your eyes
Now laughing friends deride
Tears I cannot hide
Ohh so I smile and say
When a lovely flame dies
Smoke gets in your eyes
4. Mưa...
Sao dạo này trời hay mưa vậy?
Tôi vừa chạy vào trú mưa trước cửa hiệu tạp hóa thì cũng thấy em chạy đến. Tôi rút thuốc ra và mời em một điếu. Chúng tôi vừa hút vừa nhìn trời mưa, thả những làn khói thuốc mỏng bay vào trong cơn mưa, em cất tiếng phá tan sự im lặng giữa chúng tôi.
- "Anh có vẻ thích mưa nhỉ ?"
- "Không. Anh thích cầu vồng." Tôi mỉm cười và em cũng vậy.
- "Nhưng muốn thấy cầu vồng ta phải đi qua những cơn mưa. Dù đó chỉ là cầu vồng khuyết." Tôi nói tiếp và nhìn vào em, lần này thì tôi không cười. Dường như em cũng hiểu lời tôi nói. Tôi không thấy em cười nữa. Lại một sự im lặng diễn ra giữa chúng tôi.
5.
- "Anh ơi..Anh của ngốc ơi? Anh đang làm gì đấy?
- "Ơi..Anh nè. Anh đang nhớ ngốc của anh."
- "Anh nhớ ngốc nhiều không?’
- "Anh nhớ ngốc nhiều."
- "Nhiều là bao nhiêu?
- "Nhiều là rất nhiều nhiều"
Tôi choàng tỉnh giấc, anh nắng ban mai khẽ tràn qua khung cửa sổ rọi vào mắt tôi. "Chỉ là giấc mơ thôi, phải, chỉ là mơ" tôi tự nhủ. Mọi thứ đã qua lâu rồi mà, qua lâu rồi...Tất cả chỉ là quá khứ. Chúng ta chỉ là hai kẻ cô đơn gặp nhau trên một đoạn đường, tưởng rằng sẽ đi bên nhau mãi nhưng đến ngã ba đường, em rẽ trái còn anh rẽ phải, đến khi ngoảnh lại chỉ thấy những xót xa.
Khi hai sự cô đơn bên nhau, chúng ta đã dễ lầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng mọi thứ chỉ là ngộ nhận, chỉ là ngộ nhận mà thôi .
"Xét cho cùng ngày mai là một ngày mới," tôi bất chợt nghĩ đến câu nói của Scarlett rồi mỉm cười. Phải, ngày mai là một ngày mới. Ngày mai sẽ tốt hơn thôi. Ngày mai... ta sẽ lại nhìn thấy cầu vồng khi đã đi qua cơn mưa.
Viết cho đêm lang thang qua nỗi cô đơn ...
Gửi từ Blog Bá Tước Sài Gòn