1 Chồng tôi, người tình tôi Thu Mar 05, 2009 1:16 am
MsChip
Quản Trị Viên
Người yêu của tôi luôn khiến tôi hài lòng bằng việc dành thời gian chép tặng tôi những bài thơ biết nói, các đoạn văn hay trong các tác phẩm kinh điển và có lúc lại gửi cho tôi bài hát chứa nhiều nỗi niềm anh muốn gửi gắm. Anh lãng mạn như một người tình cuồng si. Anh còn luôn ở bên tôi bất cứ lúc nào, khi tôi buồn, lúc tôi vui, thời khắc tôi hứng khởi hay trầm mặc chờ đợi.
Anh mang đến cho tôi cảm giác tôi cần anh, dù chỉ là để ngồi bên nắm tay tôi thật chặt trong yên lặng. Khi tôi có tâm sự anh lại nghiêng bờ vai cho tôi tựa vào mà nức nở. Anh vỗ về cho tôi nói ra hết những lo lắng, trăn trở của mình, giúp lòng tôi nhẹ bẫng.
Có anh từng nụ cười dần nở trên môi tôi rạng rỡ. Tôi nhận lời lấy anh, về chung một mái nhà dệt nên từ những mộng ước, hứa hẹn bao lâu.
Tôi mang đến cho anh những bữa cơm tươm tất, chu đáo của một người vợ hiền. Anh mang đến cho tôi tiện nghi đầy đủ và tình yêu dạt dào của tuổi trẻ. Sớm tối bên nhau, buổi sáng khi vừa đặt chân đến cơ quan do anh chở đến, tôi đã nhận được tin nhắn từ anh chúc một ngày tốt lành.
Đôi khi anh về muộn hơn chút xíu và sau đó là bó hoa hay đơn giản chỉ một bông hồng, song đủ khiến tôi như quên hết mọi mệt nhọc của người vợ đảm đang tất bật chuẩn bị bữa ăn ngon cho chồng.
Anh phụ tôi dọn dẹp, nghiêng ngó cái xe, vặn lại ốc cẩn thận rồi đi tắm giặt. Anh để gọn quần áo, lựa đồ bẩn cho vào chậu để lát nữa khi ăn xong trong lúc tôi dọn đồ, rửa bát thì anh sẽ đem đi giặt như một quy định hỗ trợ vợ việc nhà...
Tôi hạnh phúc với những gì mình có, được lấy người mình yêu và yêu mình chân thành.
Không lâu sau khi cưới, anh còn được bổ nhiệm thăng chức, niềm tự hào chưa được bao thì nỗi cô đơn của tôi sầm sập tới. Những buổi ăn cơm với gia đình không còn đều đặn như trước. Anh còn bận việc này phải làm, nơi kia phải đi, mưu sinh vì miếng cơm manh áo. Có hôm anh về khi tôi đã gần kết thúc một ngày, chuẩn bị đi ngủ.
Những viên thuốc giải rượu không cần thường trực trong túi áo anh nữa, tửu lượng của anh đã nâng lên đáng kể. Tôi lo cho sức khỏe của chồng mà chẳng dám nhắc nhiều.
Một hôm tôi về hơi muộn khi trời đang mưa, lạnh nữa, vậy mà không có đôi bàn tay ấm nào vuốt nước rơi trên má tôi khi trời mưa, không có ánh mắt nồng nàn nhìn để gửi lửa. Cửa vẫn khóa lạnh lùng, tự mình tôi dắt xe vào nhà nặng trĩu. Mệt mỏi, tôi lại khoá cửa rồi đi. Tôi chẳng biết mình đang đi đâu, thấy mỏi mới tìm nơi trú chân lặng lẽ, yên ổn trong một mái hiên của cửa hàng đã đóng cửa, ngắm từng hạt nước rơi, mưa xuân nhỏ nhưng sắc như mũi tên lao vào mặt rát rạt.
Ngoài đường không một bóng người. Trời lạnh thế này, mưa ngày càng to, đến con ngựa còn chẳng buồn ra đường. Vậy mà tôi lại thất thểu đi lang thang, phải chăng tôi còn không có nổi chiếc chuồng ấm cúng như chúng?
Tủi thân, tôi khóc. Nước mắt rơi khiến khuôn mặt tôi ấm chốc lát rồi lại lạnh buốt. Tôi run run khóc to hơn. Nhớ ngày nào hẹn hò, trời mưa như trút, anh vội ra xe lấy hai chiếc áo mưa đã chuẩn bị sẵn, ngồi tâm sự tiếp. Khi đó chưa một phút giây nào tôi cảm thấy lạnh lẽo…
Điện thoại để trong xe máy nên tôi không biết mấy giờ, chỉ thấy lạnh cóng nên lẩy bẩy đứng lên định hướng đường để về. Mưa to, một mình tôi trên con đường nhỏ. Dẫu cô đơn và lòng lạnh lẽo nhưng tôi vẫn thấy còn dễ chịu hơn khi lủi thủi trong căn nhà rộng và ấm nhưng thiếu hơi người kia. Nay, thậm chí tôi còn chẳng muốn về. Tôi là người phụ nữ kém cỏi, không biết giữ lửa cho gia đình ư?
Nước mưa ngấm dần vào cánh tay tôi, chiếc áo rét có mũ cũng không đủ che cho nước mưa đang thấm tràn gương mặt. Tôi cứ thế đi trong đêm, đi trong mưa, đi trong đơn côi.
Đến con đường quen, cách nhà quãng một cây số thì thấy chồng đang hớt hải chạy, đứng lại nhìn tôi lo lắng, tôi vẫn im lặng, lầm lũi bước. Anh tiến đến nắm tay tôi khẽ lay: "Anh xin lỗi!"
Đêm mùa xuân, nằm gối lên cánh tay thật chồng ấm áp, tôi mỉm cười bình an, từ từ rơi vào giấc ngủ. Ðôi khi bạn cần chạy thật xa, để thấy được ai sẽ chạy theo bạn.
Thiều San Ly
Anh mang đến cho tôi cảm giác tôi cần anh, dù chỉ là để ngồi bên nắm tay tôi thật chặt trong yên lặng. Khi tôi có tâm sự anh lại nghiêng bờ vai cho tôi tựa vào mà nức nở. Anh vỗ về cho tôi nói ra hết những lo lắng, trăn trở của mình, giúp lòng tôi nhẹ bẫng.
Có anh từng nụ cười dần nở trên môi tôi rạng rỡ. Tôi nhận lời lấy anh, về chung một mái nhà dệt nên từ những mộng ước, hứa hẹn bao lâu.
Tôi mang đến cho anh những bữa cơm tươm tất, chu đáo của một người vợ hiền. Anh mang đến cho tôi tiện nghi đầy đủ và tình yêu dạt dào của tuổi trẻ. Sớm tối bên nhau, buổi sáng khi vừa đặt chân đến cơ quan do anh chở đến, tôi đã nhận được tin nhắn từ anh chúc một ngày tốt lành.
Đôi khi anh về muộn hơn chút xíu và sau đó là bó hoa hay đơn giản chỉ một bông hồng, song đủ khiến tôi như quên hết mọi mệt nhọc của người vợ đảm đang tất bật chuẩn bị bữa ăn ngon cho chồng.
Anh phụ tôi dọn dẹp, nghiêng ngó cái xe, vặn lại ốc cẩn thận rồi đi tắm giặt. Anh để gọn quần áo, lựa đồ bẩn cho vào chậu để lát nữa khi ăn xong trong lúc tôi dọn đồ, rửa bát thì anh sẽ đem đi giặt như một quy định hỗ trợ vợ việc nhà...
Tôi hạnh phúc với những gì mình có, được lấy người mình yêu và yêu mình chân thành.
Không lâu sau khi cưới, anh còn được bổ nhiệm thăng chức, niềm tự hào chưa được bao thì nỗi cô đơn của tôi sầm sập tới. Những buổi ăn cơm với gia đình không còn đều đặn như trước. Anh còn bận việc này phải làm, nơi kia phải đi, mưu sinh vì miếng cơm manh áo. Có hôm anh về khi tôi đã gần kết thúc một ngày, chuẩn bị đi ngủ.
Những viên thuốc giải rượu không cần thường trực trong túi áo anh nữa, tửu lượng của anh đã nâng lên đáng kể. Tôi lo cho sức khỏe của chồng mà chẳng dám nhắc nhiều.
Một hôm tôi về hơi muộn khi trời đang mưa, lạnh nữa, vậy mà không có đôi bàn tay ấm nào vuốt nước rơi trên má tôi khi trời mưa, không có ánh mắt nồng nàn nhìn để gửi lửa. Cửa vẫn khóa lạnh lùng, tự mình tôi dắt xe vào nhà nặng trĩu. Mệt mỏi, tôi lại khoá cửa rồi đi. Tôi chẳng biết mình đang đi đâu, thấy mỏi mới tìm nơi trú chân lặng lẽ, yên ổn trong một mái hiên của cửa hàng đã đóng cửa, ngắm từng hạt nước rơi, mưa xuân nhỏ nhưng sắc như mũi tên lao vào mặt rát rạt.
Ngoài đường không một bóng người. Trời lạnh thế này, mưa ngày càng to, đến con ngựa còn chẳng buồn ra đường. Vậy mà tôi lại thất thểu đi lang thang, phải chăng tôi còn không có nổi chiếc chuồng ấm cúng như chúng?
Tủi thân, tôi khóc. Nước mắt rơi khiến khuôn mặt tôi ấm chốc lát rồi lại lạnh buốt. Tôi run run khóc to hơn. Nhớ ngày nào hẹn hò, trời mưa như trút, anh vội ra xe lấy hai chiếc áo mưa đã chuẩn bị sẵn, ngồi tâm sự tiếp. Khi đó chưa một phút giây nào tôi cảm thấy lạnh lẽo…
Điện thoại để trong xe máy nên tôi không biết mấy giờ, chỉ thấy lạnh cóng nên lẩy bẩy đứng lên định hướng đường để về. Mưa to, một mình tôi trên con đường nhỏ. Dẫu cô đơn và lòng lạnh lẽo nhưng tôi vẫn thấy còn dễ chịu hơn khi lủi thủi trong căn nhà rộng và ấm nhưng thiếu hơi người kia. Nay, thậm chí tôi còn chẳng muốn về. Tôi là người phụ nữ kém cỏi, không biết giữ lửa cho gia đình ư?
Nước mưa ngấm dần vào cánh tay tôi, chiếc áo rét có mũ cũng không đủ che cho nước mưa đang thấm tràn gương mặt. Tôi cứ thế đi trong đêm, đi trong mưa, đi trong đơn côi.
Đến con đường quen, cách nhà quãng một cây số thì thấy chồng đang hớt hải chạy, đứng lại nhìn tôi lo lắng, tôi vẫn im lặng, lầm lũi bước. Anh tiến đến nắm tay tôi khẽ lay: "Anh xin lỗi!"
Đêm mùa xuân, nằm gối lên cánh tay thật chồng ấm áp, tôi mỉm cười bình an, từ từ rơi vào giấc ngủ. Ðôi khi bạn cần chạy thật xa, để thấy được ai sẽ chạy theo bạn.
Thiều San Ly