1 "Thời gian trôi qua kẽ tay" Sun Feb 08, 2009 2:00 am
MsChip
Quản Trị Viên
Một năm sắp qua, năm 2009 của cuộc đời em có rất nhiều điều trọng đại đang đợi. Em phải chấp nhận bị cuốn vào cuộc đua tốc độ với thời gian, để đạt được những ước mơ...
Ngày cuối năm...
21 giờ 10 phút
Tóc ngắn cộc lốc, tai đeo phone, chân xếp bằng co ro trên ghế hẹp, em ngồi nghe "Thời gian" của Thủy Triều Đỏ và miệng lầm nhẩm hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần: "Thời gian trôi qua kẽ tay...". Giơ bàn tay soi ánh đèn tìm ra những kẽ hở được ánh sáng chiếu qua giữa những ngón tay, em lặng lẽ nhìn, lặng lẽ đếm 1..2..3. Nhanh quá thời gian ơi, những con số buột ra khỏi miệng em dường như không kịp níu lại thời gian.
21 giờ 15 phút
Em đếm.
165 phút nữa em và những người xung quanh sẽ bước lên một bậc thang mới của chuỗi dài những năm và tháng. Chỉ từng ấy phút nữa thôi, số 8 kia sẽ được thay bằng một số cao hơn nó, để chứng minh thời gian của loài người đang tiến chứ không phải lùi. Trước thời khắc là quan trọng ấy, con người chờ đợi để được cảm thấy rõ nhất thời gian đang trôi.
Con người sáng chế ra những vật dụng dành cho thời gian để chứng minh thời gian đang trôi nhưng thực chất con người muốn níu giữ lại thời gian mà thôi. Thời gian trôi nhanh hơn cả giây, trôi nhanh hơn cả tích tắc, trôi nhanh hơn bất kì một đơn vị nhỏ li ti nào đo nó. Nó thách thức với tất cả.
Câu nói trong đề thi học sinh của tỉnh em: "Tất cả ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là chúng ta luôn thấy thiếu một cái gì đó và chúng ta mong muốn làm tất cả để bù đắp điều đó" (Alfred Ardler) khiến em nhận ra cái mà loài người thấy thiếu thốn nhất đó là thời gian, và dù con người có cố làm tất cả để bù đắp đến đâu, thời gian vẫn lấy đi của con người nhiều thứ: một cơ hội, một tình yêu, thậm chí một cuộc đời. Bởi vậy, em sợ thời gian, con người sợ thời gian.
Sang năm mới, người ta mong chờ nhiều thứ, họ hân hoan, họ hào hứng đón chờ những mới mẻ và may mắn đến với mình. Riêng em, em có hân hoan, em có vui mừng, nhưng em vẫn sợ, vẫn bất an, vẫn bị hẫng vì sự trôi chảy của thời gian. Ám ảnh về thời gian ăn sâu vào tiềm thức của em. Em thích tốc độ, em thích leo lên cầu rồi thả phanh cho xe trượt xuống thật nhanh, gió ùa vào tóc, vào mắt, dễ chịu. Nhưng em ghét tốc độ của thời gian. Và em cũng ghét tất cả những gì đến với em quá nhanh chóng. Nó khiến em hoài nghi và lo sợ.
Thời gian trôi nhanh nhất vào lúc giao thừa, khoảnh khắc chỉ giây trước giây sau là cả một năm mới và cũ. Nhớ mãi ngày bé, tối 30 cứ dặn đi dặn lại mẹ là đến giao thừa phải gọi con dậy. Vậy mà chỉ nằm ườn một chút thôi, đã qua mất giao thừa. Những giây phút đầu tiên của năm mới lại khóc nhè vì không được xem giao thừa nó ra làm sao. Vận tốc nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng của thời gian nó đã cướp đi niềm vui thơ trẻ của em một cách phũ phàng như vậy.
Ghét thế thôi nhưng em và những người sống quanh em cần thời gian lắm chứ. Và thời gian cũng tinh quái ở chỗ bình thường nó để người ta ghét nó nhưng thời gian sẽ chọn một thời điểm, một giờ, một phút, một giây, một tích tắc để biến lòng thù ghét thành trân trọng, thành nâng niu. Đó là khi con người ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, giữa tái hợp và chia ly, giữa mất và còn.
Liệu có nực cười khi em và những người sống quanh em sẽ hát mãi câu hát: "Xin cho tôi thời gian...". Điều này có nên gọi ghét của nào mong trời trao của đấy. Nhưng khó lắm, vì đâu phải cứ ước muốn là được toại nguyện. Cảm giác của em khi nhìn vào đồng hồ không kim giây là gì? Trống trải, nôn nao khi nhìn thấy thời gian như dừng lại? Hay là bình yên, nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ đang trôi chậm dần đợi cho trái tim và khối óc tạm nghỉ?
Một năm sắp qua, năm mới của cuộc đời em có rất nhiều điều trọng đại đang đợi. Em phải chấp nhận bị cuốn vào cuộc đua tốc độ cao với thời gian, để đạt được những ước mơ của mình. Thắng được thời gian em sẽ đến được đích tạm thời mà cuộc đời em đặt ra. Nhưng thời gian ơi, cũng xin một lần ngừng trôi để em được tạo ra và lưu giữ những kỉ niệm, những yêu thương của những người sống quanh em của một thời cắp sách.
Gửi từ email : nuhoncuagio_411
Ngày cuối năm...
21 giờ 10 phút
Tóc ngắn cộc lốc, tai đeo phone, chân xếp bằng co ro trên ghế hẹp, em ngồi nghe "Thời gian" của Thủy Triều Đỏ và miệng lầm nhẩm hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần: "Thời gian trôi qua kẽ tay...". Giơ bàn tay soi ánh đèn tìm ra những kẽ hở được ánh sáng chiếu qua giữa những ngón tay, em lặng lẽ nhìn, lặng lẽ đếm 1..2..3. Nhanh quá thời gian ơi, những con số buột ra khỏi miệng em dường như không kịp níu lại thời gian.
21 giờ 15 phút
Em đếm.
165 phút nữa em và những người xung quanh sẽ bước lên một bậc thang mới của chuỗi dài những năm và tháng. Chỉ từng ấy phút nữa thôi, số 8 kia sẽ được thay bằng một số cao hơn nó, để chứng minh thời gian của loài người đang tiến chứ không phải lùi. Trước thời khắc là quan trọng ấy, con người chờ đợi để được cảm thấy rõ nhất thời gian đang trôi.
Con người sáng chế ra những vật dụng dành cho thời gian để chứng minh thời gian đang trôi nhưng thực chất con người muốn níu giữ lại thời gian mà thôi. Thời gian trôi nhanh hơn cả giây, trôi nhanh hơn cả tích tắc, trôi nhanh hơn bất kì một đơn vị nhỏ li ti nào đo nó. Nó thách thức với tất cả.
Câu nói trong đề thi học sinh của tỉnh em: "Tất cả ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là chúng ta luôn thấy thiếu một cái gì đó và chúng ta mong muốn làm tất cả để bù đắp điều đó" (Alfred Ardler) khiến em nhận ra cái mà loài người thấy thiếu thốn nhất đó là thời gian, và dù con người có cố làm tất cả để bù đắp đến đâu, thời gian vẫn lấy đi của con người nhiều thứ: một cơ hội, một tình yêu, thậm chí một cuộc đời. Bởi vậy, em sợ thời gian, con người sợ thời gian.
Sang năm mới, người ta mong chờ nhiều thứ, họ hân hoan, họ hào hứng đón chờ những mới mẻ và may mắn đến với mình. Riêng em, em có hân hoan, em có vui mừng, nhưng em vẫn sợ, vẫn bất an, vẫn bị hẫng vì sự trôi chảy của thời gian. Ám ảnh về thời gian ăn sâu vào tiềm thức của em. Em thích tốc độ, em thích leo lên cầu rồi thả phanh cho xe trượt xuống thật nhanh, gió ùa vào tóc, vào mắt, dễ chịu. Nhưng em ghét tốc độ của thời gian. Và em cũng ghét tất cả những gì đến với em quá nhanh chóng. Nó khiến em hoài nghi và lo sợ.
Thời gian trôi nhanh nhất vào lúc giao thừa, khoảnh khắc chỉ giây trước giây sau là cả một năm mới và cũ. Nhớ mãi ngày bé, tối 30 cứ dặn đi dặn lại mẹ là đến giao thừa phải gọi con dậy. Vậy mà chỉ nằm ườn một chút thôi, đã qua mất giao thừa. Những giây phút đầu tiên của năm mới lại khóc nhè vì không được xem giao thừa nó ra làm sao. Vận tốc nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng của thời gian nó đã cướp đi niềm vui thơ trẻ của em một cách phũ phàng như vậy.
Ghét thế thôi nhưng em và những người sống quanh em cần thời gian lắm chứ. Và thời gian cũng tinh quái ở chỗ bình thường nó để người ta ghét nó nhưng thời gian sẽ chọn một thời điểm, một giờ, một phút, một giây, một tích tắc để biến lòng thù ghét thành trân trọng, thành nâng niu. Đó là khi con người ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, giữa tái hợp và chia ly, giữa mất và còn.
Liệu có nực cười khi em và những người sống quanh em sẽ hát mãi câu hát: "Xin cho tôi thời gian...". Điều này có nên gọi ghét của nào mong trời trao của đấy. Nhưng khó lắm, vì đâu phải cứ ước muốn là được toại nguyện. Cảm giác của em khi nhìn vào đồng hồ không kim giây là gì? Trống trải, nôn nao khi nhìn thấy thời gian như dừng lại? Hay là bình yên, nhẹ nhõm khi thấy mọi thứ đang trôi chậm dần đợi cho trái tim và khối óc tạm nghỉ?
Một năm sắp qua, năm mới của cuộc đời em có rất nhiều điều trọng đại đang đợi. Em phải chấp nhận bị cuốn vào cuộc đua tốc độ cao với thời gian, để đạt được những ước mơ của mình. Thắng được thời gian em sẽ đến được đích tạm thời mà cuộc đời em đặt ra. Nhưng thời gian ơi, cũng xin một lần ngừng trôi để em được tạo ra và lưu giữ những kỉ niệm, những yêu thương của những người sống quanh em của một thời cắp sách.
Gửi từ email : nuhoncuagio_411